133- NHẬN BIẾT TÂM NGÃ MẠN VI TẾ
Phật tử
Kim Quang: Thầy
thấy cái tâm ngã mạn đó Thầy, có tâm tham, sân, hôn trầm, thùy miên với ngã mạn,
nghi ngờ.
Trưởng
lão: Tham, sân,
si, mạn, nghi.
Phật tử
Kim Quang: Mạn
nghi đó Thầy, chỗ cái mạn đó Thầy.
Trưởng
lão: Cái chấp
ngã đó con.
Phật tử
Kim Quang: Mà
cái cái chấp ngã, mà cái chấp ngã đó là do thường thường nó có nhiều niệm khởi
lên lắm Thầy. Thì làm sao mình thấy được cái chấp ngã đó Thầy?
Trưởng
lão: Mình thấy
bữa nay mình làm được là có ngã rồi. Mình thấy mình hơn ai chút là có ngã rồi.
Mình thấy bữa nay mình giữ giới ngon, đó là ngã của nó lòi cái mặt ra hết. Hay
hoặc là mình thấy bữa nay tu tâm bất động, tu yên lặng thật. Ngã nó lòi ra đó.
Phật tử
Kim Quang: Cho
nên mình biết, là mình nói, như vậy mình cũng tác ý tâm bất động lại hả thầy?
Trưởng
lão: Mình biết
khi mà trong ý mình nó khởi ra: Bữa nay mình tu tập 15 phút yên phăng phắc, cái
ngã của nó rồi đó. Thì mình, khi mà nó khởi nó nói về cái pháp chứ đâu có gì
đâu, nhưng mà mình không ngờ đó là cái ngã của mình. Mình nhắc: "Tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự". Bất động, chứ không được nói tu được,
tu không.
Ở đây chỉ biết
bất động. Chứ mày biết bất động thì mày đã mang cái ngã, mày lòi cái mặt mày ra
rồi. Mày coi nay mày tu được, mày khoe hả? Mày hơn ai? Phải biết cái mạn.
(1:07:42) Phật
tử Kim Quang: Cái đó nguy hiểm mà con không biết, không ngờ là mình thấy
mình tu được, cũng là đã có mạn rồi.
Trưởng
lão: Đã mạn rồi
đó!
Phật tử
Kim Quang: Đã mạn
rồi! Với lại mình để ý chuyện người khác.
Trưởng
lão: Nó đó!
Phật tử
Kim Quang: Có
phải là mạn không Thầy?
Trưởng
lão: Mạn nữa
con! Thấy họ thua này kia, thấy người ta thua hay hoặc thấy người ta hơn đều là
mạn hết.
Trưởng
lão: Cái hơn
thua là mạn.
Phật tử
Kim Quang: Rồi
mình để ý.
Trưởng
lão: Rồi thấy
cái người đó, họ có những hành động cái mình nghi. Hoặc cái ông tu này sao mà
ăn uống gì, trời đất ơi, ông tu giờ này mà ông, giờ tu mà ông ngủ. Đó là mình
nghi người ta. Cứ biết người ta làm gì? Kệ người ta, hoàn toàn mình không biết,
mình thanh thản.
Phật tử
Kim Quang: Mình
tác ý: "Chuyện mình mình biết, chuyện người người lo".
Trưởng
lão: Nó vậy đó!
"Thấy lỗi mình, đừng thấy lỗi người", mình phải căn dặn. Thì
mình thấy người ta đi kinh hành. Trời đất ơi! Pháp Thân Hành Niệm gì đi kỳ vậy?
Đó! Mình thấy người ta sai là mình đã có mạn rồi.
Phật tử
Kim Quang: Đã
có mạn!
Trưởng
lão: Đã có mạn!
Nó vi tế.
Phật tử
Kim Quang: Dạ! Rồi
mình có ý mình lại dạy người ta là mình cũng có mạn.
Trưởng
lão: Cũng mạn
luôn ở trong đó con. Nó phóng.
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Cái tâm đó nó giống như cái tâm nó vi tế quá Thầy. Nó vi tế.
Trưởng
lão: Bởi vì năm
cái ngũ triền cái của nó ta thấy rất rõ. Mà bảy cái Kiết Sử, Thất Kiết Sử đó. Tức
là cái Ái Kiết Sử, nó Kiến Kiết Sử đồ, mấy cái đó mình kiến chấp một cái gì đó
gọi là Kiến Kiết Sử, nó dính mắc, nó xả không được. Còn Ái Kiết Sử là tình cảm
của mình đối với những người thân, này kia nó cũng ghê lắm con. Còn cái kia là
Ngũ Triền Cái: Tham, sân, si, mạn, nghi. Năm với bảy cái này phải dẹp thì mới chứng
đạo. Khó lắm!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét