132- GIỮ TÂM BẤT ĐỘNG TRONG MỌI HOÀN CẢNH
Phật tử Kim
Quang: Với lại
sau này con mới đọc sách Thầy, Thầy nói: "Cái quan trọng là cái tâm bất
động thanh thản, an lạc, vô sự". Mình cái quan trọng là cái đó, chứ
không phải là tu gần Thầy. Dù cho tu xa Thầy nhưng mà cái tâm bất động thì là
luôn luôn ở gần Thầy rồi.
Trưởng
lão: Vẫn bất động,
cái đó là cái đúng đó con, nhớ cái đó!
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Thì đó, thì con hiểu ra cái vấn đề đó, Nên…
(1:01:02) Trưởng
lão: Con hiểu cái vấn đề đó là cái chính của nó thôi. Ở bất cứ cái chỗ
nào, giữ cái tâm bất động của mình, thì được con.
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Con thấy hạnh phúc lắm Thầy. Con thấy nếu mà giữ được thì cái tâm con hạnh phúc
lắm Thầy.
Trưởng
lão: Thầy cũng
chỉ mong hướng dẫn cho mấy con được tâm bất động mà thôi, chỉ vậy thôi, không
có gì hết. Hoàn cảnh nào cũng ở trong tâm bất động dùm Thầy, Đừng có rời nó ra,
ai làm gì không tâm bất động vô.
Phật tử
Kim Quang: Mình
cứ xả hết thì là con thấy hình như cái tâm nó bất động mà Thầy.
Trưởng
lão: Bất động.
Phật tử
Kim Quang: Chỉ
khi nào mình chưa xả, nên nó mới có những cái tư niệm gì đó.
Trưởng
lão: Cái niệm
này, niệm kia. Có vậy thôi! Mà hễ tâm bất động là lần lượt nó xả hết. Nó còn,
nó huân vô trong cái tàng thức của nó con, nó móc nó ra. Mà nó móc ra cái tâm bất
động hoài thì nó riết, nó quăng ra hết, xong!
Phật tử
Kim Quang: Mà
có, con tu đó Thầy. Có bữa, thì thực ra cách đây một tháng, thì con thấy là
con, lúc mà con được Thầy cho con qua bên kia đó Thầy. Là con thấy bốn thời con
tu tập nó tỉnh nhiều hơn là mê. Nhưng mà tự nhiên sau đó, cái tự nhiên đến giờ
đó, rồi bắt đầu cái hôn trầm, thùy miên nó tăng lên Thầy.
Trưởng
lão: Nó tăng
lên, có pháp Thân Hành Niệm ôm dập.
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Con vẫn ôm, nhưng mà con có đặt cái câu hỏi là: Con vẫn xả tâm mà, con đang cố
gắng tìm mọi cách xả tâm mà, tại sao đến lúc này hôn trầm, thùy miên nó lại trở
lại?
Trưởng
lão: Đến độ, nó
không phải trở lại. Mà nó xuất phát, nó xuất phát nó móc ra cho hết, mà nếu
mình không có pháp thì nó làm cho cái tâm bất động của mình mất, con hiểu
không? Vì vậy mình có pháp, ôm pháp Thân Hành Niệm mình dập.
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Thì con nhìn thấy là con dập liền á.
Trưởng
lão: Dập riết,
cái bắt đầu nó cũng mất à, cái bắt đầu mình ngồi giữ tâm bất động nữa.
Phật tử
Kim Quang: Có
nghĩa là nó biến mất, sau thời gian, sao nó lại xuất hiện?
(1:02:59) Trưởng
lão: Nó lại xuất hiện nữa. Chừng nào mà mình giữ tâm bất động không có
mặt nó nữa, rằng sắp sửa chứng đạo. Người ta sợ tham, sân, si. Mà ta sợ cái niệm
si, cái niệm hôn trầm, thùy miên: "Nhất niệm tâm si khởi, bách vạn chướng
môn khai". Một niệm si mà khởi, mình mờ mịt thì bao nhiêu thứ ác áp nó
đến, mình không biết đâu mình xả.
Bởi vì trong
cái câu kinh, mà người ta nói, người ta dạy mình, người ta nói: "Nhất
niệm tâm si khởi", tức là cái tâm mờ mịt, tức là tỉnh thức mất thì
"bách vạn chướng môn khai", trăm vạn chướng ngại, ác pháp nó sẽ
mở ra từ đó.
Cho nên hễ
mình còn hôn trầm, thùy miên là còn si, mà hết hôn trầm, thùy miên rồi thì đó
là tỉnh giác, mà tỉnh giác thì không có mặt nào ló vào đây được, bởi vì tâm bất
động mà, thì thành Phật, có vậy thôi! Mà cho mày thời gian mình thấy tỉnh,
nhưng mà tại sao mày có? Nó còn thì nó phải có chứ, sao lại bảo nó chưa!?.
Phật tử
Kim Quang: Nó
trở lại hôn trầm Thầy, Mờ mịt giờ này cũng khó Thầy.
Trưởng
lão: Thì đó, lẽ
đương nhiên. Bởi vậy mới ôm pháp Thân Hành Niệm. Cho nên Thầy kèm với cái pháp
Thân Hành Niệm luôn……
(1:04:21) Phật
tử Kim Quang: Thì con, bây giờ con quyết là phải diệt cho được cái tâm
si này.
Trưởng
lão: Bởi vì Thầy
nói: "Cái gì Thầy cũng biết mặt nó hết rồi". Thầy cho mấy con
đủ pháp, chỉ có mấy con tu hay không tu thôi.
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Cho nên đều tùy thuộc vào bọn con hết. Bây giờ con thấy, Thầy đã trao pháp hết,
quá đầy đủ rồi.
Trưởng
lão: Trao đủ thứ
hết, đủ.
Phật tử
Kim Quang: Thì
con, hơn nữa thì tụi con chưa biết thôi, nhưng mà đã đến đây thì Thầy đã trao đầy
đủ vũ khí để mà chống hết tất cả các giặc.
Trưởng
lão: Giặc sinh
tử không còn chỗ nào, nó đưa loại súng nào, thì mấy con biết dùng loại súng đó
đó. Chỉ bây giờ mấy con muốn đầu hàng nó thôi.
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Bởi vì, tự bọn con đầu hàng, hay chạy trốn thôi. Chứ thực ra Thầy đã quá tận
tình, tận tâm hết rồi.
(1:05:29) Trưởng
lão: Nói chung trong sách vở, kinh sách mà để giải nghĩa cho rõ, để mà
biết pháp hành thì thật sự mấy con tìm không được. Mấy con đọc, mấy con giải
ra. Nhờ cái kinh nghiệm của Thầy, Thầy giải ra kinh sách, Thầy thấy Phật tuyệt
vời quá! Nhưng vì đời ngôn ngữ, cho nên người ta kiến giải, người ta dạy bậy,
người ta không có kinh nghiệm. Mà Thầy giải ra rồi, nêu cao cái chánh pháp của
Phật cho các con.
Phật tử
Kim Quang: Thầy
ơi! Con thấy rằng không có gì để mà so sánh cái pháp vậy được. Bao nhiêu tiền
con thấy cũng là vô nghĩa, mà nó còn làm cho mình, trời ơi! Đau khổ thêm nữa. Rồi
không những mình khổ, mà mình còn làm người khác khổ.
Trưởng lão: Đúng rồi con! Nói tiếp câu chuyện.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét