131- KHÉO LÉO GIÚP NGƯỜI NHÀ SỐNG TRONG THIỆN PHÁP
Phật tử
Kim Quang: Hôm
bữa, con ghi tờ giấy nhiều lắm mà hôm nay con không có mang theo. Nhưng mà con
hỏi được mấy câu chính để con xả cái tâm, để con nghiên cứu lại, với lại để con
chuyên tâm con tu hành. Thì con thấy cũng mừng cái chuyện mà Ái Kiết Sử, mà con
thấy đúng là có lúc cái tri kiến của con không đủ.
Khi mà những
cái gì mà con quyết định, con làm xong rồi con dấu. Mà mình thấy mình dấu không
được, nên mình phải nói ra. Mình nói ra thì thấy cái tâm mình nó yên, thì mình
mới hiểu không nên làm khổ mình là đúng. Khi mình nói ra thì người ta hiểu, mặc
dù mình có thể làm cho người ta, cái chuyện mà con nói con không qua Mỹ nó làm
cho người ta buồn.
Nhưng mà thà
mình nói ra mình cũng thấy, mà người ta cũng biết được cái tâm tư của mình để.
Ví như mẹ con mà biết con quyết định ở Việt Nam thì mẹ con tự quyết định cuộc sống
của mẹ con nó dễ hơn.
Trưởng
lão: Đúng rồi!
Phật tử
Kim Quang: Là
phải đợi con, cứ mong con qua, mẹ con phụ thuộc hoàn toàn là do con. Nhiều khi
mẹ con muốn bán căn nhà để về ở với lại dì con, mẹ con cũng không muốn bán, cứ
nghĩ là con qua để mà có nhà cho con ở với mẹ. Hoặc là mẹ không quyết định một
cái gì đó, mẹ con cũng phải nghĩ đến con. Thì khi mà mình biết mình nói thẳng
cái chuyện mình không qua, thì tự bà, bà sắp xếp những cuộc sống của bà nó dễ
hơn.
(55:30) Trưởng
lão: Đúng đó! Cái đó nó hay hơn, mà nó thật hơn.
Phật tử
Kim Quang: Dạ! Nhiều
khi con nghĩ như vậy đó, khi mà mình cứ qua lại là đúng ra là mình làm khổ bà chứ
không phải là, nhưng mà đến đây là một cái, lần này thì đó là một cái quyết định
mà nhiều khi, con thì con sợ là con học đạo đức mà mình làm, mình sống không
đúng đạo đức đó Thầy, thì có lỗi!
Trưởng
lão: Nói chung
là Thầy nói con, cách thức mà làm cho mẹ mình nó không có đi vào trong cái ác
pháp đó thì mình là đạo đức. Chứ không phải là làm cho bà vui lòng bằng cách là
để bà học trong ác pháp. Bởi vì mình tùy thuận nhưng không bị lôi kéo vào ác
pháp. Mình giúp cho người khác, người ta thoát ra khỏi cái ác pháp.
Thí dụ như
bây giờ đó, con rắn nó đuổi theo một con nhái. Nó bắt con nhái, nó ăn thịt đi.
Mình vừa ngăn con rắn không cho bắt con nhái là tạo cho con rắn có điều thiện
chứ, phải không? Nó sẽ ăn cái thứ khác nó cũng sống được chứ đâu phải đợi con nhái,
mà lại cứu được con nhái. Cả một hành động mình mà cứu được hai con vật.
Bây giờ nó bắt
không được con nhái thì nó ra kia nó ăn cỏ non hay hoặc cái gì trái cây, nó cạp
ăn cũng được, đâu có gì. Đó là một cách thức của mình. Cho nên vì vậy những người
thân của mình cũng tìm cách để cho họ sống trong thiện pháp, không sống trong
ác pháp.
Thí dụ như
bây giờ có con, nên bà phải giữ gìn bảo vệ để cho con qua. Còn không có, bà thấy
bây giờ mình bán đi, mình ở với người dì hay hoặc này kia cũng tiện để đi làm sống.
Nó không còn phải bận rộn đến cái nhà cửa nữa, phải không? Con hiểu chỗ đó chứ!
Đây là giúp cho bà rảnh rang, có phải không? Chứ nếu mà nó đi qua, đi lại chắc
tui phải giữ cái nhà này rồi.
Phật tử
Kim Quang: Rồi
tốn tiền của bà nữa.
Trưởng
lão: Chứ sao!
Phật tử
Kim Quang: Với
con thấy, nhiều khi mình qua mình sẽ làm khổ người khác
Trưởng
lão: Tốn tiền,
mà còn nhiều hơn nữa, chứ ở đó.
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Thì bắt bà phải nấu cơm cho mình nữa.
Trưởng
lão: Đó, như Vậy
đó! Còn bây giờ bà qua Việt Nam thì mẹ con ăn cùng mâm, nói chuyện này kia cũng
bình thường đâu có gì. Mà nó, lâu lâu vậy mà ngồi lại hai mẹ con ngồi nó càng
thấm thía nữa, tình nó sâu sắc.
Còn ngày nào
cũng ăn, coi vậy chứ cái tình nó như vậy chứ mà nó không bằng lâu lâu mới ăn gần,
ngồi gần nhau, nó có cái tình, nó thấy rất rõ con. Có phải nó thấm thía hơn
không? Nó thường quá thì nó không thấm thía. Thành ra cuộc đời nó như vậy, nó mới
thấy được cái hay của nó chứ.
Phật tử
Kim Quang: Có
nghĩa là tùy thuận nhưng không để mình bị lôi kéo hả Thầy?
Trưởng
lão: Bị lôi kéo
đó con.
Phật tử
Kim Quang: Mình
phải dứt ra được.
Trưởng
lão: Cái đối tượng
của mình nó sẽ không đi vào trong Ái Kiết Sử. Thật sự ra con bây giờ con ở bên
đây bà mẹ con tính toán cái này kia, thì bà đâu có cần giữ, thì cái này là bà
quá gọn rồi, bà đâu cần giữ cái nhà này làm gì.
Trưởng
lão: Giờ bà đến
bà ở với dì con thí dụ vậy đi, quá tiện! Dì con cho căn phòng, mẹ con đi làm về,
ở gọn ghẽ không có lo gì hết, thấy không? Vừa nhà cửa, vừa này kia, đủ thứ. Đó
là cách thức mà con tạo cho mẹ con được giải thoát chứ đâu phải là tạo cho bà
cái khổ. Mà bà lại còn có ở với cái người dì của con thì vui vẻ chứ đâu có cô
đơn.
Coi tiện
không? Chứ còn con đi qua, đi lại chắc chắn là bà giữ cái nhà đó, sống có mình,
có phải không? Mẹ tính vậy hay quá! Mẹ hãy thu gọn lại này kia, cái gì con này
kia thì con thấy quá hay, và con bên đây cũng tu tập cũng được yên ổn. Lâu lâu
mẹ về bên này, thì con sẽ xả thiền ra, con sẽ gặp mẹ. Mẹ con sống trong một tuần,
một tháng hay nửa tháng, mẹ cứ về bên đó thôi.
Rồi chừng
nào mẹ cần về Việt Nam mẹ ở luôn, thì mẹ cứ ở bên này luôn. Thì con sẽ ở gần mẹ,
con đâu có bỏ mẹ sao?
(59:11) Phật
tử Kim Quang: Đó! Cái chỗ đó là con cũng đang thấy đó Thầy. Có nghĩa
là nếu mà mẹ con bây giờ thấy con quyết định ở Việt Nam thì mẹ con suy nghĩ lại.
Mẹ con không muốn ở bên Mỹ nữa, mẹ con về Việt Nam sống luôn, thì lúc đó con phải
có một cái trách nhiệm là ra ngoài sống với mẹ hay là tu?
Trưởng
lão: Đúng đó!
Mình vừa công việc, mình vừa làm, vừa nuôi cho mẹ, vừa tu tập. Mà chính là những
hành động đó cũng giúp đỡ mẹ. Cũng như Thầy đó, Thầy cũng sống bên mẹ Thầy, Thầy
tu tập chứ Thầy đâu có gì
(59:45) Phật
tử Kim Quang: Không! Mẹ con cũng vì chuyện, biết con tu hành mẹ con sẵn
sàng là cho con, nấu cho con ngày một bữa, rồi con ở trong cái phòng. Ở trong
cái - bên Mỹ vậy, ở trong một cái phòng rồi tu tập thôi. Chứ mẹ con không có bắt
con đi làm đâu. Con biết là tài sản của mẹ con cũng đủ nuôi con suốt đời rồi,
nuôi đủ hai mẹ con suốt đời rồi.
Trưởng
lão: Thì chắc
chắn bà mà về Việt Nam là bà đã tính hết rồi con. Chứ bà không có điên gì về Việt
Nam tay không mà để con cực khổ phải nuôi bà đâu. Nhưng bà tính hết, do đó mà
con chỉ ở gần ngồi tu thôi.
Phật tử
Kim Quang: Thì
đó! Con muốn hỏi Thầy là.
Trưởng
lão: Cái điều
đó là điều tốt nhất rồi con.
Phật tử
Kim Quang: Tốt
nhất hả Thầy?
Trưởng
lão: Tốt nhất!
Không có gì hơn là mình tu gần bên mẹ. Cái đó là tốt nhất! Chứ đừng nghĩ rằng
mình ở gần mẹ mình tu không được, không phải!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét