88- TU ĐÚNG HƯỚNG DẪN KHÔNG TỰ KIẾN GIẢI
Tu sinh: Bạch Thầy, con còn một cái sai
nữa là ngày hôm nay, mới hồi trưa đây. Trước đây nó ở ngoài kia, nó cũng sai
khiến con làm người mà không được với nó. Nó biểu con đừng ăn đó Thầy?
Trưởng
lão: Đúng rồi,
đúng là thầy của con, nó ở trong bụng con. Nó mới biểu con đừng ăn.
Tu sinh: Con nói “Không! Hồi xưa là
không có Thầy, ta không có minh sư để chỉ dạy pháp của Phật. Bây giờ ta có ông
Phật trụ tại thế rồi, Phật ở bên ta, ta ở bên Ngài đó. Ta theo bên Phật chứ ta
không có theo tà ma ngoại đạo nữa. Tụi bây đi đi, ta không có đi đến, không có
theo nữa đừng có đến với ta nữa”. Con la, con rầy lắm, mà cứ lâu lâu hắn trở
lại. Con không biết làm cách sao để cho nó hết. Hồi trưa đó, con không có Thầy,
chắc con cũng nhịn quá.
Trưởng
lão: Bởi vì nói
chung là những cái kiến giải, những cái huân tập, những cái pháp đó sẽ sống lại,
tự ở tâm mình nó nhắc mình tu cái đó để làm cái đó. Bởi vì nó đã nghiên cứu, đã
thấy người ta đã ca ngợi nó sẽ giải thoát như thế này thế khác. Nó đã huân ở
trong tâm trong tâm trí của con. Bây giờ nó sống lại, coi như nó làm thầy con
đó. Cái tâm của con nó làm thầy con. Cho nên đó là do cái sự tu tập của con.
Bây giờ thầy dạy con phương pháp Như Lý Tác Ý: “Tâm bất động thanh thản”.
Bắt đầu nó ngồi bất động một hơi rồi nó nghĩ, nó ngó cái gì đó, rồi nó sanh
ra “Ờ phải làm như vậy”. Thành ra tự mấy con kiến giải rồi mấy
con tu trật pháp.
Tu sinh: Dạ thưa Thầy.
Trưởng
lão: Nó tự nó,
tự con người của mấy con. Bởi vậy Thầy nói người nào chưa có rớ pháp nào tu hết,
chưa có đọc kinh sách nào hết, thì Thầy dạy mau. Mà hầu hết là những người mà về
đây, trời ơi đọc kinh sách đủ thứ hết. Trong đầu của họ nó đủ pháp ở trong đó hết.
Nó không có một cái pháp nào mà họ không nghiên cứu.
Vì vậy mà Thầy
dạy vậy, chứ họ tu thời gian sau, họ kiến giải ra. Họ kiến giải qua cái sự hiểu
biết của họ đó, theo cái cách thức họ nghĩ ra làm như thế nào để cho cái vọng
tưởng đừng có, dừng lại để không có khởi niệm thôi. Cái mục đích họ nghĩ vậy đó
mà. Rồi họ tính kiểu này, kiểu kia. Mà khi mà đã đọc rồi, họ tính kiểu này, làm
như vậy là hết. Mà mục đích Thầy bảo: “Dẫn tâm vào đạo, tác ý, tâm bất
động, thanh thản, an lạc” cũng là không vọng tưởng chứ gì. Vậy thì
mình làm hết vọng tưởng thì cũng y vậy chứ gì. Nhưng mà không ngờ đi lạc pháp
khác.
Còn bây giờ
Thầy nói chỉ cái pháp của Thầy dạy: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”.
Rồi bắt đầu mình cứ ở trong cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự được
bao lâu có niệm thì tác ý nữa, có niệm tác ý nữa. Cứ tác ý đó thôi, đừng có
nghĩ ra cái pháp khác mà ức chế nó, rồi nó nguy hiểm. Các con hiểu chưa?
Rồi bây giờ,
khi mà mấy con tu được cái ý rồi, Thầy mới dạy mấy con tu con mắt, cái lỗ tai.
Như hồi nãy giờ Thầy bảo mấy con lôi nó vô chỗ tâm bất động, nghe chỗ tâm bất động
đó là tu con mắt, lỗ tai. Rồi tu cái cảm thọ nữa mấy con. Bây giờ cái ý dạy mấy
con chưa làm được, mà dạy con mắt, lỗ tai nó lộn xộn đủ thứ, phải không? Mấy
con hiểu chưa? Thầy dạy từng phần, từng phần, nhưng mà Thầy thấy mấy con bị
phóng dật quá cho nên buộc lòng Thầy phải nói ra chứ còn Thầy không có dạy trước
mấy con. Dạy trước mấy con nhiều quá rồi mấy con không biết đâu mà tu. Cho nên
bây giờ về, con cứ tu cái ý thôi. Con mắt, lỗ tai khoan tu đã.
Tu sinh: Dạ mô Phật.
Trưởng
lão: Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự. Bây giờ cứ ngồi đây mà nhìn cái tâm bất động. Trong
khi tác ý như vậy thì thấy cái hơi thở ra, hơi thở vô. Rồi nhìn cái tâm bất động
chứ không phải nhìn hơi thở. Tu bây nhiêu đó thôi, tập cho thuần thục được 30
phút, 1 giờ, 2 giờ, 3 giờ mà tâm được bất động, nghĩa là suốt cái thời gian đó,
mà chỉ có tác ý lần đầu tiên, mà nó vẫn bất động kéo dài hoài mà không có tác ý
nữa, thì đó là thành công. Còn khoảng thời gian chừng 5 phút, 3 phút đó mà có một
niệm khác thì tác ý, có một niệm khác thì tác ý nữa. Vậy thì chưa thành công
đâu. Đó là đang tu.
Rồi bắt đầu
bây giờ đó, mấy con tu tác ý như vậy đó khoảng 30 phút, 1 giờ, hoặc 2 giờ, 3 giờ,
nó không có cái gì hết. Lúc bây giờ, nó xảy ra điều gì đó, thì chừng đó Thầy sẽ
trợ giúp mấy con trong cái trạng thái bất động. Nó có chứ, bất động nó đâu có
chịu dễ với nó đâu. Nó đâu có phải im lặng cho mấy con bất động hoài đâu. Nó vô
nó quậy phá đủ thứ.
Dạy mấy con
bây giờ tu tới chỗ đó rồi, nó phải có những cái khác. Mà có những cái khác mà tự
mấy con kiến giải là mấy con đâu có biết đường đi. Cho nên đức Phật nói mình phải
thân cận thiện hữu trí thức là một cái người tu chứng, người ta mới biết cách.
Còn mình cứ tự mình đi đó, mình có chứng chưa mà mình dám vẽ đường mình đi.
Thân mình chưa có tu chứng mà mình vẽ đường mình đi thì mình đi trật làm sao.
Chỉ có người tu chứng thì người ta mới biết trạng thái đó là tiến tới, hoặc là
trạng thái đó là dừng lại, không được đi qua cái ngã này trật. Người ta bắt
mình dừng lại, mà giờ con chưa có tâm bất động mà dạy tới nữa thì làm sao được.
(38:39) Tu
sinh: Bạch Thầy, cái hồi nãy mà con trình bày với Thầy là cái trước
ngày con tu đó bạch Thầy. Còn từ khi mà con tu như con đã trình với Thầy hôm
trước, con thưa Thầy một chút, thì con được ở một cái chỗ mà con ngồi. Ví dụ
như Thầy cho con 30 phút thì con tu 30 phút. Con tu nó không có một cái vọng niệm
gì hết, cũng không có hôn trầm, thùy miên gì hết. Con tu được cái đó thì không
có bị cái gì, chỉ có lâu lâu như khi trưa ngày nay con mới bị cái đó thôi. Cứ
lâu lâu thì mới bị lại vậy thôi, rồi con mắng con đuổi hắn đi mất vậy thôi.
Trưởng
lão: Nhưng mà
con dùng pháp Như Lý Tác Ý mà tu, đừng có dùng cái pháp khác, để biến pháp Như
Lý Tác Ý trở thành ý thức lực. Sau này nó sẽ trở thành Tứ Thần Túc đó mấy con.
Mình phải tác ý thì nó sẽ thành.
Tu sinh: Nếu mà nó đến thì con sẽ dùng
pháp Như Lý Tác Ý con đuổi nó.
Trưởng
lão: Ừ.
Phật tử: Dạ Thầy, con có chị Minh Huệ có
hỏi một câu hỏi. Ví dụ như có khi mình bệnh hoạn, mệt mỏi trong người, mình
không có ngồi được, mình nằm. Mình nằm, rồi nhắm mắt lại thì thường thường là
cô hay quay về cái hơi thở. Nhưng mà khi cô nằm nhắm mắt để mà cô lại cô quay
(về hơi thở) thì cô lại cảm thấy cái bụng cổ phình lên xẹp xuống.
Trưởng
lão: Tức là trụ
lại ở hơi thở ở chỗ cái cơ bụng.
Phật tử: Rồi lại cái lồng ngực, cô cũng
cảm thấy lồng ngực như vậy. Vậy làm sao mình phá nó Thầy?
Trưởng
lão: Phá nó tức
là mình phải nhắc: “Thấy hơi thở ra vô trên mũi”, cứ kêu hoài, cứ
tác ý hoài thì nó làm sao nó trụ ở đây được. Con cứ để yên, con cứ cảm nhận, có
phải không? Khi nào thấy cái hơi thở ra vô mà con cảm nhận thì đây là xong. Còn
hễ khi mình yên lặng mà mình thấy hơi thở ra vô, rồi bắt đầu nghe cái cơ mình
nó lên xuống, lên xuống thì mình tác ý nữa. Tác ý làm động nó để nó đừng có bị
trụ đó.
Cái trụ đó
thì không được, tại vì mấy người này đã trụ ở cơ bụng, ở ngực mình lâu rồi.
Mình xả nó bằng cái pháp tác ý của mình, tác ý bảo: “Biết hơi thở ra
vô”. Cứ vậy mình nhắc “Biết hơi thở ra vô chỗ mũi, chứ không được
trụ ở bụng, ở cơ bụng, ở ngực”. Cứ nhắc nó hoài vậy thì nó làm. Con tác ý.
Phật tử: Dạ, con cám ơn Thầy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét