Thứ Năm, 8 tháng 6, 2023

85- PHÒNG HỘ MẮT TAI

 

85- PHÒNG HỘ MẮT TAI

(20:43) Tu sinh: Mô Phật bạch Thầy. Thí dụ như con nói khi là cái tâm mà quay vô thì mắt nó không có nhìn bên ngoài. Mà khi nó nhìn thì tâm nó không phân biệt, cũng không biết, phải không Thầy?

Trưởng lão: Mình phải biết chỗ bất động chứ. Con ngồi mà con không biết là nó coi chừng nó lặn vô Không mất rồi.

Tu sinh: Dạ con biết cái đó. Con chỉ đưa cái ví dụ như con ngồi đây. Hai cô huynh đệ ngồi đó, hai cô nói chuyện nói chuyện con. Tai con vẫn nghe nhưng mà tâm ý con không phân biệt, có phải vậy không bạch Thầy?

Trưởng lão: Nó cũng nghe, nó cũng biết hết chứ không phải là không nghe. Nhưng mà không theo người ta thôi.

Tu sinh: Dạ đó thì con không có duyên theo họ.

Trưởng lão: Không có theo, bởi vì mình cứ thấy cái tâm bất động của mình thôi. Mình nghe chứ không phải là lỗ tai điếc. Nếu mà mình không nghe tiếng người ta nói, thì thôi chọt lỗ tai cho nó điếc đi để rồi chứng đạo.

Tu sinh: Ý là tai con vẫn nghe nhưng con không có duyên theo mấy vị đó.

Trưởng lão: Mình không duyên theo, nghe hết, ai nói chuyện gì cũng nghe hết. Nhưng khi mà nghe tiếng động như vậy đó thì cứ kêu cái lỗ tai vô chứ để không nó nghe theo người ta nó phân biệt, hai người đó cãi lộn dữ tợn thiệt.

Tu sinh: Dạ.

Trưởng lão: Đó, phải không? Hai người tranh luận với nhau thì khi bắt đầu mình nghe chứ gì. Đầu tiên, nó chưa có tập trung chú ý đâu. Nhưng mà cứ hai người này cãi lộn với nhau một hơi đó thì mình mới thấy người này luận hay quá, người kia dở, thua rồi. Lúc bấy giờ, cái tâm của con nó đã chạy theo ra ngoài rồi, tức là cái tai nó chạy theo ra ngoài rồi.

Vì vậy, lúc bấy giờ mà nghe tiếng động như vậy đó thì mình thường tác ý nhắc nó, bởi vì tiếng động luôn liên tục. Mình tác ý: “Tai phải quay vô nghe tâm bất động”. Mà còn nghe nữa thì “Tai quay vô nghe tâm bất động”. Chừng nào mà cái âm thanh đó nó không còn khởi nghe nữa. Chứ không phải ngồi đây mà con không có dùng pháp thì một lúc sau, âm thanh hai người cãi cọ đó sẽ lôi cái tâm con ra.

Cho nên con phải dùng cái pháp Như Lý Tác Ý đó để lôi cái tai con vô, mà phải tác ý. Cũng như bây giờ niệm này nó có thì con phải tác ý, niệm kia có thì cũng phải tác ý liên tục. Bây giờ âm thanh nó đang có tức là pháp trần nó có rồi, thì cái lỗ tai này nó sẽ bị phân tâm đó, nó sẽ bị theo đó. Cho nên con bảo: “Tai nghe vô tâm bất động, không được nghe ra ngoài”. Nhưng mà cái âm thanh nó vẫn còn có mà nó chưa phân biệt, chứ con ngồi làm thinh một hơi nó dẫn đi ra. Nó không dễ đâu.

(23:03) Tu sinh: Dạ bạch Thầy, trước đây, con tu không biết tu kiểu đó, nhưng mà con cứ dặn cái lỗ tai con là đừng nghe. Con đang ở bên ngoài thì con dặn mắt đừng có theo cái sắc trần ở bên ngoài thôi. Con chỉ dặn nó như vậy thôi chứ con không biết mà kêu vô.

Trưởng lão: Kêu vô, kêu vô chứ không phải không. Bây giờ nó có còn cái âm thanh đó là cứ kêu réo nó hoài chừng nào cái âm thanh đó không còn đó nữa thôi. Chứ còn cái âm thanh đó có, mình nói tai mình không phân biệt, mình không có nghe thấy. Chưa hẳn. Mình chưa có định được đâu, thì một hơi nó lôi đó.

Tu sinh: Dạ, nhưng rồi sau đó một thời gian con cứ kêu miết nó vậy thì sau thời gian đó thì con thấy nó có quay vô chút chút thôi. Ví dụ như có hai người đứng bên con nói chuyện, mà con đứng bên con không có duyên theo. Con vẫn nghe nhưng mà con không có duyên theo.

Trưởng lão: Không duyên theo, nhưng mà nhờ cái pháp Như Lý Tác Ý nó còn, chứ bỏ pháp Như Lý Tác Ý đó là nó không được rồi. Con phải thấy cái sự yếu đuối của mình nó chưa hẳn là. Cái pháp đó có cái lực mạnh lắm. Nó sẽ hút cái lực tương ưng. Lực tương ưng với cái lỗ tai nó hút với nhau, nó lôi đi như nam châm đó. Cho nên mình phải dùng pháp tác ý đó để ngăn cái lực hút của nó. Có pháp tác ý nó mới ngăn được, chứ không có pháp tác ý nó ngăn không được, không nổi đâu. Đừng nghĩ mình sẽ nghe mà không phân biệt đâu. Mình nói vậy chứ chừng một chút là nó sẽ bị hút đó.

Tu sinh: Dạ mô Phật.

Trưởng lão: Mình phải cảnh giác cao chứ.

Tu sinh: Dạ, lúc đó con không biết tu kiểu như Thầy dạy đó. Giờ thì Thầy dạy con, con tu có một mình.

Trưởng lão: Hễ nó im lặng, nó không có gì hết đó thì mình lo cái ý thôi. Nhưng khi xung quanh mình có cái gì xảy ra, âm thanh sắc tướng có cái gì xảy ra, thì mình phải phòng hộ hết, phải kêu vô hết. Nó không lo cái ý nữa, mà nó lo con mắt, nó lo cái lỗ tai. Lúc bây giờ, nó lo nó phóng chạy ra.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...