84- ĐỐI TRỊ TÂM PHÓNG DẬT
Tu sinh: Dạ, bạch Thầy, con ngồi.
Trưởng
lão: Con ngồi
xuống đi, Thầy bảo con cứ ngồi. Tu phải cho đúng, cho nó mau con. Thật sự ra Thầy
mong cho mấy con tu cho nó mau để cho nó cũng là một tấm gương sáng cho người
khác. Người ta thấy được kết quả của những người về đây tu tập. Còn tu mà mấy
con cứ phá hạnh độc cư, nói chuyện qua lại này kia, nói đủ thứ hết thì Thầy thấy
nó uổng. Thứ nhất là nó phụ ơn Thầy, thứ hai là nó uổng công mấy con. Mấy con
tu không tới đâu. Bởi vì nó cứ phóng dật như vậy là không bao giờ tới. Cho nên
Thầy thường nhắc, đức Phật nói: “Ta thành Chánh Giác là nhờ tâm không
phóng dật”. Mình làm sao mình giữ sao cho mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của
mình, sáu cái thức của mình hoàn toàn nó không phóng dật được. Nó không phóng dật
là chứng đạo chứ có gì đâu.
(13:13) Mà
cái phương pháp Thầy dạy ra để giúp cho chúng ta, để lôi cái tâm của chúng ta.
Thầy ví dụ như một cậu bé mục đồng chăn con trâu. Con trâu thả nó trên cái đám
cỏ cho nó ăn. Nó quay qua nó ăn lúa thì lôi nó trở vào không cho ăn. Thì nó ăn ở
trên láng cỏ đó thôi, mà nó quay bên đây nó ăn lúa của người ta thì lôi cái dây
vào thì không có cho nó ăn, thì cứ chịu khó mà lôi chứ để nó cứ đi qua đi lại
nó ăn, thì đó là con là người chăn trâu, có phải không? Mà Thầy còn chỉ rõ cho
mấy con nương hơi thở để thấy cái tâm bất động, như ngón tay, đưa ngón tay mà
thấy mặt trăng. Thầy đưa lên nhiều phương pháp, ví dụ nó cụ thể để giúp cho mấy
con nhận ra được cái tâm bất động.
Bây giờ mấy
con kêu cái tai mấy con “Nghe vô cái tâm bất động”, phải không? Rồi
mấy con kêu “con mắt thấy vô cái tâm bất động” thì đó là con là người mục
đồng, dựt con trâu vô, dựt cái dây vô, có phải không? Có phải là đứa bé chăn
trâu không? Thấy không? Mà con ngồi đây con tác ý “Tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự” rồi con thấy cái tâm bất động của mình, thấy hơi
thở ra vô, đó là con đưa ngón tay mà thấy mặt trăng.
Tu sinh: Dạ.
Trưởng
lão: Cái nào nó
cũng cụ thể, nó rõ ràng quá. Mà ngồi nương đây mà nó bắt đầu nó quay qua nó thấy
cái gì ngoài đó, mình làm người mục đồng, mình lôi con trâu này vô, có phải
không? Có đúng như vậy không? Cách thức tu tập đó là cái phương pháp, nó thực tế,
nó cụ thể như vậy, mà siêng năng hằng ngày như vậy thì con trâu mình nó phải
thuần chứ sao. Người và trâu thành một thì chứng đạo chứ sao. Trâu đâu thì chăn
đó, thì coi như nó không ăn lúa mạ người ta thì chứng chứ sao. Mà có cái dây
vàm rồi, pháp tác ý đó là cái dây vàm. Đó con thấy rõ ràng chưa? Vậy mà con tu
lâu quá! Tu cho thật tu.
Thầy nói bây
giờ ai tu cũng được hết. Trong gia đình, thí dụ như mấy con còn gia đình mấy
con giao cho con mấy con. “Tao có cái gác ở trên lầu. Tụi bây có đến
lúc trưa thì tụi bây cứ mang cơm lên bỏ vào trong cái bàn chỗ đó cho tao thôi,
còn tao làm gì thì mặc tao. Đừng có nói, đừng động gì hết. Tụi bây làm việc làm
gì, cứ cho tao bữa cơm thôi. Rồi tao nỗ lực trong ba tháng, sáu tháng tụi bây
coi tao thành Phật, tao sẽ dạy cho”.
Người ta tu
mà chứng được cái đạo là cái tâm bất động con. “Bây giờ mẹ làm chủ được
cái thân của mẹ muốn chết hồi nào là chết, muốn sống hồi nào là sống. Con thấy
không, ở chỗ tâm bất động này, nó làm chủ này. Các con bây giờ không làm chủ
đâu có được đâu, mẹ sẽ dạy mấy con tu tập”. Bởi vì nó thấy con làm được, “Trời
đất ơi! Mẹ tu có mấy tháng mà làm chủ được cái thân được, thiệt mẹ kinh thật”.
(15:53) Cho
nên vì vậy mà mấy con sẽ thấy cái sự giải thoát nó rất rõ ràng. Chỉ cần mình
giam mình ở trên trong thời gian đó, không cần đi xuống, không cần lo một cái
chuyện gì, bỏ hết, con cái lớn khôn, bỏ hết. Tao chỉ biết cứu tao thôi, làm chủ
sự sống chết, chấm dứt luân hồi đó. Chứ không khéo lỡ chết tiếp tục tái sanh
luân hồi, tao có cầm giữ được đâu. Nó theo nghiệp, nó theo nghiệp lực của nó mà
tái sanh, nó tương ưng mà nó tái sanh, mấy con đâu có giữ được.
Còn bây giờ
cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, xung quanh đây coi có ai là cái
tâm bất động? Thì nó phải tương ưng với Phật, nó phải theo Phật thôi, phải
không? Còn mấy con tâm cứ động, lăng xăng thì con theo mấy người lăng xăng động
kia nó làm con cái người ta chứ sao. Mấy con thấy cái tái sanh là cái sự tương
ưng. Cái lực lăng xăng của mấy con, thì người ta ngoài đời người ta cũng lăng
xăng như vậy. Hai bên giống nhau thì phải làm con, làm cái đời này qua đời
khác, chứ làm sao khỏi.
Các con cứ
xét tâm mấy con đi. Mình biết mình không còn tái sanh đâu, mình biết tâm nó bất
động. Nó không còn lăng xăng thì xung quanh mình không còn ai làm cha làm mẹ
mình được nữa hết, chỉ có ông Phật thì còn làm cha mình thôi. Bởi vì Phật bất động
thì mình sẽ tương ưng với Phật. Khi mình chết đi thì mình ở trong cái từ trường
đó chứ đâu. Mình nói mình chết, mình ở từ trường đó. Từ trường đó có sẵn chứ,
mình có vô đó đâu, tại vì mình đang sống ở trong đó cho nên sanh vào đó. Tái
sanh mà không vào đó, tại vì còn mang cái thân này mà đã ở trong đó rồi. Thầy
nói nó đơn giản lắm, mấy con ráng tu tập.
Sự thật ra,
đừng có ngó vào thất ai hết. Thầy nói với cô Trang coi người nào nói chuyện mời
ra ngoài kia để ra ngoài kia nói chuyện cho dữ đi. Chứ còn vô gần Thầy mà nói
chuyện thì Thầy không thể chịu. Bất cứ một người nào, một cô nào, một thầy nào
mà nói chuyện thì cứ mời ra ngoài kia ở. Mai mốt cất mấy cái nhà bên đây, mấy
cái dải đất bên đây mà dở dang, bây giờ làm giấy tờ xong rồi người ta cho mình
cất, mình sẽ cất cho mấy ông thầy nói chuyện qua đó thì mặc sức nói chuyện, chứ
ở gần Thầy nói chuyện không được.
Phật tử: Cho hả Thầy? Người ta cho cất lại
chưa Thầy?
Trưởng
lão: Cho chứ
con. Người ta sẽ cho mình cất, bây giờ người ta cho mình thành lập Tu Viện Chơn
Như thì mình có quyền cất. Cho nên mình xin giấy tờ để mà thành lập Tu Viện
Chơn Như, người ta cho lập Tu Viện của mình, người ta chấp nhận, nhà nước chấp
nhận. Người ta biết mình dạy người ta tu giải thoát chứ mình có dạy người ta tu
mê tín đâu mà sợ.
(18:14) Tu
sinh: Mô Phật. Bạch Thầy. Thầy chỉ lại cái pháp làm sao cho tâm con
quay trở vào đó?
Trưởng
lão: Thì con dùng
cái pháp Như Lý Tác Ý nó quay vào, cứ kêu nó hoài. Bây giờ con ngồi đây, con
tác ý, đầu tiên nó không có niệm gì hết, con tác ý: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi bắt đầu con ngồi đó con lặng lẽ, con yên lặng
thì nó có một niệm, con kêu nó nữa. Trong cái ý con nó khởi ra niệm, còn nó
không khởi ra niệm con tác ý chi nữa cho nó động, hiểu không?
Rồi bắt đầu
đó nó có niệm nữa thì tác ý nữa. Mà nó có lia lịa niệm thì tác ý hoài. Cứ đem
cái câu tác ý đó mà hàng phục nó, nhiếp phục nó, có phải không? Chứ không có lẽ
bây giờ con tác ý “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Cái
câu đó vừa nín (hết) thì nó lại có một niệm nữa con lại tác ý nữa. Rồi tác ý nữa
mà nó lại có một niệm nữa thì con tác ý nữa. Đó là cái pháp dẫn tâm con vô đạo
mà, tức là gom lại đó, con thấy không?
Rồi trong
khi đó, nó ngồi đây, cái ý nó không khởi niệm, thì con mắt nó chạy theo nó khởi
thấy vật bên ngoài. Chứ không phải là chỉ có cái ý không mà còn con mắt, còn lỗ
tai nữa.
(19:27) Tu
sinh: Cái đó nó có con mắt, lỗ tai nữa.
Trưởng
lão: Bắt đầu
bây giờ cái ý nó không có, mà con mắt nó nhìn thấy cây tre, “Trời đất
ơi sao cái ông chặt tre kiểu này, nó đè ổng chết sao”. Ở đây thì con bảo: “Cái
con mắt quay vô nhìn cái bất động, ai bảo nhìn cái người chặt tre chi, họ chết
kệ họ chứ, nhân quả họ chịu chứ sao mày lại lo cho nó là sao”, có phải
không? Con rầy cái tâm con, con kêu nó vô bất động. Kêu con mắt nó quay vô nó
nhìn cái tâm bất động của con, thì lúc nào con cũng phòng hộ. Cái ý nó không có
niệm, thì con mắt nó có niệm. Con mắt nó có niệm của con mắt chứ.
Cái ý của
con khởi niệm ở trong tâm nó khởi ra là do cái tàng thức của mấy con huân cái
gì, nó nhớ lại. nó phóng ra. Đó gọi là ý thức. Còn con mắt của mấy con là nhãn
thức thì nó thấy cái vật đó nó cũng biết phân biệt vật đó màu xanh, màu đỏ, màu
vàng, con hiểu không? Nó chạy theo cái màu đó, màu này là thích còn màu đó là
không thích, thì con bảo quay vô, ở đây không có thích thú gì hết. Con hiểu
chưa? Đó là mình hằng ngày mình gom sáu căn của mình lại, chỉ ở trong cái bất động.
Sáu căn gộp trong ý, còn con tu cái ý mà còn mấy căn kia không tu là không được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét