49- MUỐN CHỨNG ĐẠO PHẢI TU PHÁP THÂN HÀNH NIỆM
(08:27) Thầy
còn trao cho mấy con một cái phương pháp gọi là Thân Hành Niệm, mà bài pháp
Thân Hành Niệm mà đức Phật đã dạy: "Muốn chứng đạo phải tu pháp
môn nào". Có một cái tập sách Thầy viết đó là pháp Thân Hành Niệm,
pháp Thân Hành Niệm nó nhiều cách thức để mà tu tập, nó tới mười phương pháp tu
tập trong một pháp Thân Hành Niệm.
Nhưng pháp
Thân Hành Niệm của Thầy để chọn lọc lấy để chúng ta phá hôn trầm, thùy miên,
chúng ta ngồi giữ tâm bất động để gọt rửa tất cả những chướng ngại pháp trên
thân tâm của chúng ta, thì đó cũng là pháp Thân Hành Niệm, chứ có khác gì đâu.
Chúng ta ngồi đây tư duy, quán xét về thân bất tịnh cũng là pháp Thân Hành Niệm;
chúng ta ngồi quán xét thực phẩm bất tịnh cũng là pháp Thân Hành Niệm; chúng ta
ngồi đây quan sát, suy tư về các pháp vô thường, về nhân quả cũng là pháp Thân
Hành Niệm. Các con thấy mình tu tập chỗ nào cũng là pháp Thân Hành Niệm. Cho
nên nhờ pháp Thân Hành Niệm mới chứng đạo, mấy con.
Chúng ta tu
tâm bất động mà có một niệm khởi ra chúng ta vẫn có thể áp dụng vào Định Vô Lậu
để tư duy, quán xét cái niệm đó để chúng ta xả, thì đó cũng là pháp Thân Hành
Niệm. Nhưng ngắn gọn hơn hết là chúng ta Như Lý Tác Ý: “ tâm bất động”
để nhanh chóng đưa tâm chúng ta trở về chỗ bất động, mà không làm động nó nhiều
hơn.
Người mới đầu
vào tu thì chúng ta còn phải tư duy, quán xét để triển khai tri kiến của chúng
ta. Khi tri kiến của chúng ta đã thông suốt được Phật pháp rồi, thì không có ác
pháp nào tác động vào tri kiến chúng ta được. Vì tri kiến chúng ta sẽ hiện tiền
phá vỡ tất cả những ác pháp, mà khi phá vỡ được tất cả ác pháp, thì để lại cho
tâm chúng ta một trạng thái nào? Một trạng thái Bất Động.
Có như vậy
chúng ta nỗ lực hằng ngày, hằng đêm chúng ta tu tập, thì sự chứng đạo không bao
lâu mấy con. Chứng đạo đơn giản không phải đòi hỏi ở chỗ thần thông, phép tắc mới
gọi là chứng đạo. Nhưng tâm bất động, thanh thản, thì tất cả những
sự vi diệu đó chúng ta vẫn có. Nhưng chúng ta không cầu mong nó, chứ không phải
những người tu tập để rèn luyện mình cho có thần thông, phép tắc; chúng ta ở
đây không có! Những người phù thủy họ vẫn làm được; những ngoại đạo họ vẫn tu tập
có thần thông được.
(11:14) Mục
đích của đạo Phật là mục đích giải thoát, chứ không phải là mục đích thần
thông. Nhưng tâm thanh tịnh thì cái gì chúng ta cũng đủ. Nhưng chúng ta không cần
nó đâu, mà chúng ta cần Tâm Bất Động. Ngồi đây tâm vẫn tự nhiên bất động, thấy
hơi thở ra, hơi thở vô một cách nhẹ nhàng, suốt cả một hai tiếng, một ngày, hai
ngày, ba ngày mà vẫn bất động, đó là người chứng đạo chứ không phải chứng cái
gì cả. Còn chúng ta ngồi lại im lặng, một lúc thì có niệm này; một lúc thì khởi
niệm kia; một lúc thì mắt nhìn ra; một lúc thì tai nghe âm thanh này, luôn luôn
bị phóng dật như vậy, do đó chúng ta chưa chứng đạo. Ngồi đây mà tai lắng nghe
vào tâm; ngồi đây mà mắt nhìn hơi thở; ngồi đây mà cảm nhận hơi thở, thì lúc
bây giờ đó là người chứng đạo.
Đức Phật
nói: "Ta thành chánh giác là nhờ tâm không phóng dật",
tâm tức là sáu cái thức của chúng ta không phóng dật, không phóng ra ngoài. Cho
nên đức Phật nói câu rất đơn giản, mà chúng ta suy ngẫm lại mình còn phóng dật
nên mình chưa chứng đạo. Nghĩa là mình không còn phóng dật là mình chứng đạo,
có như vậy chứ đâu có gì khó khăn.
Và mình có
phương pháp, bởi vì tâm còn phóng dật, cho nên mình dùng ý để dẫn nó vào chỗ
không phóng dật: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự",
rồi im lặng. Rồi sợ con mắt thấy; sợ lỗ tai nghe phóng theo, cho nên mình lại
nhắc: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", rồi im lặng,
tai vẫn lắng nghe hơi thở; mắt vẫn cảm nhận thấy được hơi thở, ra vô một cách
rõ ràng, mà không tập trung trong hơi thở, mà nhìn thấy được sự bất động của
tâm.
Các con cứ
làm thử: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", ngồi
đây lặng lẽ thấy hơi thở ra, hơi thở vô, nhưng nhìn sau cái hơi thở đó chúng ta
thấy, cái tâm không có khởi niệm bất động rõ ràng. Chúng ta tập trung tâm, toàn
tâm, toàn lực của chúng ta vào chỗ bất động, chứ không phải tập trung vào chỗ
hơi thở. Cho nên chúng ta lại không bị ức chế bằng hơi thở; thở một cách nhẹ
nhàng mà tâm bất động, các con nhớ chưa? Cố gắng tu tập, phải cố gắng tu tập
nhiều!
(13:50) Khi
chúng ta ngủ, thì bây giờ ngủ thì chúng ta ngủ, nhưng không ngủ đừng sợ. Có nhiều
người thấy tui tu riết, sao bây giờ ôm pháp Thân Hành Niệm hoặc là pháp tác ý
mà bây giờ sao nó không chịu ngủ nữa, tui quá sợ hãi. Con đừng lo mấy con, nó
không ngủ mình nương vào chỗ Tâm Bất Động, cho suốt đêm nó không ngủ cũng tốt,
không sao! Chỉ ở trong Tâm Bất Động là được rồi. Cứ như vậy mà tiến tới, cứ như
vậy mà bước tới, để tới chừng giải thoát hoàn toàn.
Được một môi
trường yên tịnh, mát mẻ như chúng ta trong một khu rừng như thế này, thì nỗ lực
tu rất tuyệt vời. Không ai cứu mình bằng chính mình cứu, đức Phật dạy: "Các
con tự thắp đuốc lên mà đi". Cũng như hiện giờ mấy con tự thắp đuốc
lên mà đi, phải đem sức lực của mình tu tập, phải siêng năng; phải nỗ lực hằng
ngày tu tập. Biết pháp mà không tu thì uổng phí một đời; biết pháp mà tu thì
không uổng phí. Không biết pháp tu sai pháp thì uổng phí một đời, vì không đạt
được giải thoát hoàn toàn. Cho nên chúng ta trở thành người…

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét