48- TU TẬP BA HẠNH ĐỂ TÂM BẤT ĐỘNG ĐƯỢC HIỆN TIỀN
(00:01) Trưởng
lão: Thì mấy con thấy một cái người tu tập mà giữ đúng những cái hạnh
của nó, ăn ngày một bữa, nó khởi lên một cái niệm gì thì chúng ta muốn ăn thêm
hoặc là ăn cái này ngon, ăn cái kia dở thì đều là mình có cái tri kiến của
mình, cái ý thức của mình, làm chủ tác ý: "Dừng lại! Tâm bất động".
Chúng ta hiện giờ trong cái thời gian mà tu tập coi như cái giờ tu thì nó cũng
có giờ tu, mà giờ nghỉ, nó cũng có giờ nghỉ, nhưng giờ nghỉ chúng ta vẫn có ý
thức làm chủ, chứ không phải nghỉ rồi để tâm mình nó phóng dật nó buông lung đủ
thứ không phải.
Mỗi lần có
tâm niệm mình gọt rửa nó, mình gọt rửa tức là mình có phương pháp tác ý mình nhắc: "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, đừng nghĩ ngợi một cái gì", hay
hoặc nó đang khởi nghĩ một cái niệm gì đó, thì mình tác ý mình giữ tâm mình.
Mình có phương pháp, mà pháp Như Lý Tác Ý là cái pháp rất là tuyệt vời của đạo
Phật, thế mà chúng ta không biết cách dụng nó thì chúng ta rất uổng!
(01:10) Vì
vậy mà chúng ta lập những cái hạnh ăn không phi thời, ngủ không phi thời, giờ
ngủ thì cho ngủ mà không ngủ cũng không sao! Bởi vì càng tỉnh thức càng tốt, chứ
không phải mà mình thấy sao đêm nay trằn trọc mà không ngủ, nó cứ tỉnh hoài như
thế này; nó càng tỉnh thì mình ở trong hơi thở, mình không phải tập trung trong
hơi thở, mà mình tập trung trong Tâm Bất Động, nương vào hơi thở mà bất động.
Như Thầy đã
nói, như nương vào ngón tay để thấy mặt trăng, chúng ta không tu Thiền tông, nhưng
mà chúng ta cảm nhận như cái hơi thở, là cái ngón tay chúng ta để thấy cái Tâm
Bất Động. Bởi vì khi mình lìa hơi thở, thì cái tâm mình nó sẽ có động, có động
nhưng không tập trung trong hơi thở, vì mình tập trung trong hơi thở tức là
mình tu Định Niệm Hơi Thở.
Còn cái này
nương hơi thở mà biết tâm bất động, bởi vì câu tác ý mình thường nhắc, mình sợ
người mới tu thì ba mươi giây hoặc một phút thì lại có một niệm. Cho nên chúng
ta thường nhắc nhở: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự",
rồi im lặng một chút xíu, chúng ta lại nhắc chứ đừng đợi có niệm. Còn khi mà
cái giờ mà xả ra thì có niệm, chúng ta tát ý: "Tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự" để cho cái niệm đó dừng xuống. Còn giờ tu
thì hoàn toàn cố gắng giữ gìn tâm không niệm, tức là dẫn tâm vào chỗ bất động,
cái giờ tu chúng ta dẫn nó vào để cho nó bất động để tập làm chủ tâm, các con
thấy tập làm chủ tâm, mà nếu mà mình làm chủ cái tâm không được, thì làm chủ
cái thân sao được!? Phải làm chủ cái tâm.
Nhưng mà làm
chủ bằng phương pháp, có phương pháp mà phương pháp của nó chẳng qua là ý thức
của chúng ta. Như trong kinh Pháp Cú mấy con thấy rất rõ ràng, đức Phật dạy: "Ý
làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp", trong sáu cái thức thì cái ý
nó quan trọng nhất, mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý mỗi cái nó có biết; con mắt
nó có cái biết của con mắt; cái lỗ tai nó có cái biết của cái nghe của lỗ tai.
Sáu cái biết này gom lại mới gọi là cái tâm, chứ không phải cái tâm đứng riêng
có một mình.
Cho nên nhờ
cái ý thức mà nó dẫn dắt tất cả các cái biết khác, đi vào chỗ bất động tâm. Thí
dụ: Như con mắt thấy một người đi qua. Thì ngay đó tác ý: "Mắt
quay vào, nhìn tâm bất động không nên nhìn ra ngoài", đó là cái ý nó
làm chủ mà, ý nó dẫn cái con mắt vào, dẫn cái biết của con mắt vào, chứ không
khéo cái biết của con mắt sẽ thấy cái người đi đó, rồi nó tiếp tục nó phân biệt,
nó khởi: “người đó đi công chuyện gì? Đi làm cái gì?” Rồi nó đâm ra nghi
ngờ người này đi mà láo liên, ngó qua, ngó lại có lẽ người này ăn trộm hay hoặc
là đi lấy cái gì đây, hay hoặc làm cái gì đây. Nó bắt đầu nó tiếp tục cái tư
duy, suy nghĩ đó, qua cái thức của con mắt chứ không phải suy nghĩ đó là ý thức
của chúng ta.
(04:52) Bởi
vì con mắt nó cũng có cái biết của nó thì nó cũng có sự suy tư của nó chứ, do
thấy mà suy tư cái chuyện đó là do cái biết của mắt. Cho nên mấy con nhớ, khi
đó chúng ta chỉ lấy cái ý mà làm chủ nó, dẫn nó vào bảo nó dừng lại: "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Con mắt không được phóng dật ra ngoài,
không được nhìn ai hết". Mà hằng ngày chúng ta giữ gìn mắt, tai, mũi,
miệng, thân, ý của mình, như vậy là phòng hộ sáu căn. Phòng hộ sáu căn để rồi
chúng ta sẽ làm gì đây? Phòng hộ sáu căn để rồi chúng ta ở trong: "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Ngày ngày chúng ta chuyên tu nỗ lực
thì không bao lâu chúng ta sẽ ở chỗ bất động, tức là chứng Tâm Bất Động của
chúng ta, là chúng ta đã thành tựu.
Một ngày nó
chưa đủ lực, nhưng bảy ngày đêm thì chúng ta sẽ có đủ lực làm chủ sự sống chết
của chúng ta. Mục đích chúng ta làm chủ tâm, là dẫn tâm để cho nó đừng có tự động
khởi niệm này; để cho sáu căn chúng ta đừng phóng dật chạy theo bên ngoài. Mà hằng
ngày chúng ta nỗ lực như vậy thì Tâm Bất Động chúng ta sẽ hiện tiền, và khi hiện
tiền nó đủ lực chúng ta muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống.
(06:34) Và
chúng ta thấy rõ ràng. Khi chúng ta tu tập "Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự", được mười phút, một giờ, hai giờ thì chúng ta thấy bệnh
tật trên thân đẩy lui rất dễ dàng.
Chúng ta chẳng
hề sợ hãi những cảm thọ khổ. Tại sao chúng ta không sợ hãi khổ? Tại vì chúng ta
biết thọ là vô thường, nó là các pháp vô thường. Hiện giờ thân chúng ta không
có đau, thì nó có thường đau đâu, một lúc nữa đau thì có thường không? Nó vô
thường. Cho nên chúng ta không sợ, vì các pháp vô thường không thể nó đứng yên
một chỗ đâu mà sợ. Cho nên đau nhức gì mặc nó, chúng ta đừng có dao động; đừng
có chạy đi tìm thuốc thang uống cho hết bệnh.
Uống thuốc
thang không bao giờ hết bệnh, mà chỉ có người biết pháp của Phật nó sẽ không bệnh.
Nghĩa là chúng có thân thì phải vô thường, phải có đau nhức chỗ này chỗ kia,
nhưng đuổi nó, nó đi hết. Vì chúng ta ở trạng thái bất động thì không có một cảm
thọ, không có một chướng ngại pháp nào tác động vào được, và vì vậy chúng ta đã
làm chủ được sự sống chết của chúng ta, làm chủ bệnh.
Mục đích của
đạo Phật ra đời dạy cho con người để làm chủ sanh, già, bệnh, chết mà chúng ta
đã làm chủ được tâm vào bất động, thì làm chủ được thân bệnh. Mà làm chủ được
thân bệnh thì làm chủ được sự sống chết của chúng ta. Mục đích chúng ta tu tập
làm chủ thân tâm của chúng ta. Các thầy cố gắng Thầy đã trao gởi cái phương
pháp tu tập rất là quý báu, đó là pháp Như Lý Tác Ý. Tác ý cái gì Thầy cũng đã
chỉ cho thấy như lý, như lý đạo như thế nào? Là cái đạo Bất Động Tâm. Các Thầy
đã đủ phương pháp rồi, chỉ còn sống đúng độc cư, đừng có nói chuyện; đừng có
qua lại; đừng có tất cả. Ở trong một khu rừng yên tịnh như thế này, nhà ai nấy ở,
thất ai nấy ở, chúng ta nỗ lực tu tập.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét