482- GIỮ TÂM BẤT ĐỘNG SẼ KHÔNG CÒN TÁI SANH
Cho nên
chính cái mà chúng ta làm chủ được bệnh khổ, muốn chết hồi nào chết, muốn sống
hồi nào sống cũng là đạo đức không làm khổ mình khổ người. Các con thấy từ cái
đạo đức chúng ta hiểu biết, từ cái lời nói hành động chúng ta không làm khổ
mình khổ người, cho đến cái hành động không làm… Khi mà cái cơn đau trong cơ
thể chúng ta, chúng ta đuổi nó ra khỏi mà khỏi cần phải đi bệnh viện, đi bác sĩ
uống thuốc. Chúng ta có đủ khả năng để đuổi bệnh trong thân chúng ta và chúng
ta có đủ khả năng muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống. Con người
chúng ta ai cũng có khả năng đó hết mấy con, nhưng chúng ta không chịu tu tập,
không chịu rèn luyện, không chịu ở trong tâm bất động, để tâm bất động, để tâm
chúng ta theo động. Ai làm gì thì chúng ta động theo nó hết thì do đó mà chúng
ta không có ở trong trạng thái bất động.
Hôm nay Thầy
nói về trạng thái bất động. Mỗi người nào cũng có tâm bất động. Rất dễ dàng,
chúng ta ngồi lẳng lặng mà nghe thử coi tâm bất động chúng ta có không. Ngồi
yên lặng chúng ta nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”,
rồi chúng ta lẳng lặng chúng ta nghe, thì chúng ta thấy hơi thở chúng ta thở ra
vô. Mà thở ra vô thì chúng ta thấy rõ ràng tâm chúng ta không động, nó không khởi
niệm gì hết là nó không động. Thân chúng ta ngồi yên lặng, không đau nhức chỗ
nào hết là thân không động. Đó là nhận xét qua cái thân tâm chúng ta biết rõ
ràng là thân tâm chúng ta bất động. Và cái sự bất động đó có một cái ác pháp, một
cái điều kiện gì xảy ra làm cho nó động thì chúng ta nhắc: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự. Tất cả các pháp đều vô thường, tất cả các pháp đều
nhân quả, có gì mà phải dính mắc nó”.
(07:33) Thí
dụ chẳng hạn bây giờ đang ngồi bất động như thế này, có người đến báo gia đình
mình có đứa con hay hoặc là cha mẹ mất, bắt đầu tâm mình động liền, thì mình nhắc: “Tất
cả các pháp đều vô thường, cha mẹ cũng là duyên nhân quả sanh ra mới gặp nhau
trong cuộc đời nay, có gì mà phải tâm động. Tâm bất động!”. Nhiệm vụ làm
con là phải lo tròn bổn phận, cha mẹ mất là phải lo an táng chôn cất như thế
nào đúng như thế nào sai. Không làm sai tức là không mê tín, không rước thầy tụng
kinh, cúng bái cầu siêu cầu an. Vì chết đây sanh kia, có linh hồn đâu mà cầu.
Chúng ta nhiều
khi chúng ta làm cái việc nhảm nhí. Rước thầy đến cũng phải tốn tiền tốn bạc chứ
đâu phải mấy ông thầy đến tụng không, mà nếu mấy ông đến tụng không cũng chẳng
qua là lợi dụng mấy con qua một cái hình thức khác. Nếu mấy con không đến chùa
mấy ông cúng dường thì chắc chắn là mấy ông không đến tụng không cho mấy con
đâu. Mấy con thấy con người ta khôn ngoan đến mức độ người ta lợi dụng bán Phật
Pháp đó. Cho nên ở đây chúng ta không có sống ở trong cái mê tín mù quáng như vậy,
mà chúng ta biết rằng đức Phật nói thân ngũ uẩn khi chết rồi hoại diệt không
còn có một cái gì hết. Không còn có linh hồn chúng ta không cầu, không cầu siêu,
cầu siêu cho ai, không có linh hồn cầu cái gì?
Do nghiệp đi
tái sanh, chết rồi thì nghiệp đi tái sanh rồi. Do đó bây giờ chúng ta làm cái
gì để mà chúng ta báo hiếu những người thân của chúng ta đã mất. Như con vừa rồi
xin phát tâm cúng dường in kinh sách Đạo Đức để giúp cho mọi người và ước nguyện
cho người thân của mình mất sẽ gặp được những sách Đạo Đức đó, những lời đức Phật
dạy để tiếp tục sống đạo đức làm người, không còn làm khổ mình khổ người và tiếp
tục trên con đường không làm khổ mình bằng cách thức tu tập làm chủ sanh, già,
bệnh, chết. Các con thấy Đạo Phật dạy chúng ta tới cái cuối cùng là chúng ta đã
làm chủ được cái sự sống chết của mình thôi.
Đó thì hôm
nay mấy con có duyên về đây nghe Thầy nhắc nhở. Ai cũng có đủ khả năng làm điều
đó hết, nhưng chỉ chúng ta chịu khó một ngày một đêm, chúng ta bỏ ra. Ban ngày
chúng ta mắc đi làm việc để sống thì ban đêm chúng ta rảnh rang, trước khi ngủ,
chúng ta dành ra ba mươi phút để giữ tâm bất động. Khuya chúng ta thấy mình
không ngủ, mình thức dậy mình cũng giữ gìn tâm bất động của mình trong vòng ba
mươi phút thôi. Rồi tập dần tập dần.
Rồi lúc bấy
giờ tập dần thì nó sẽ đưa mấy con đi đến cái chỗ thấy nó rất là an ổn. Nó xả được
nhiều chuyện ở trong cuộc đời của mấy con. Khi có người nói trái ý nghịch lòng
mình, mình nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Đó là nhân
quả, có gì phải buồn phiền”. Do đó mà cái tâm mấy con được an ổn.
(10:22) Khi
mình được an ổn rồi thì mấy con thấy nó càng ngày nó càng tiến tới. Do đó mấy
con thấy đời không có gì hết, thậm chí như cái thân của mình đây còn giữ không
được, giữ được sao người ta lại chết? Cho nên tất cả các pháp đều vô thường, vậy
mà cuối cùng cái đầu óc của mấy con có sự tư duy phải làm chủ, phải làm chủ sự
sống chết, phải làm chủ sự tái sanh luân hồi, không để nghiệp mình đi tái sanh
luân hồi.
Cho nên mấy
con thấy cái tâm bất động của mấy con là không còn nghiệp, tại sao nó đâu có
làm cái gì thiện gì ác nữa đâu? Cho nên nó không còn nghiệp, nó không còn tái
sanh luân hồi. Một người giữ được tâm bất động là không còn tái sanh luân hồi,
khi họ còn sống họ biết, họ không còn sanh làm người nữa. Họ bỏ thân này là họ ở
trạng thái bất động tâm. Nói cõi thì không đúng bởi vì nó không có cõi mà nói
cái trạng thái bất động, thanh thản, an lạc, vô sự có. Có trạng thái đó.
Hiện giờ
chúng ta đang dùng cái ý thức của chúng ta nhận xét qua thân tâm của chúng ta,
thì chúng ta thấy bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Nhờ cái thức, cái ý thức
của chúng ta nhận qua biết, chứ sự thật ra cái: “Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự” vẫn có, vẫn có thường xuyên hằng, hằng thường
xuyên có. Như bây giờ chúng ta nhìn không gian vũ trụ, chúng ta thấy cây không
lung lay, không gió thổi thì chúng ta thấy nó bất động đó. Vậy thì trong không
gian vẫn có cái bất động đó chứ, vẫn có sự thanh thản đó chứ, phải không?
Cho nên vì vậy
mà cái biết của chúng ta, cái ý thức của chúng ta biết để nhận cái bất động của
thân tâm của chúng ta hiện giờ thì cái bất động của vũ trụ vẫn có chứ. Nó tương
đồng cho nên khi chúng ta bỏ thân này thì chúng ta sẽ ở chỗ tâm bất động đó, ở
chỗ trạng thái bất động đó, không mất. Còn bây giờ tâm chúng ta lúc nào cũng
nghĩ ngợi cái này cái kia, động. Thì lúc bây giờ chúng ta động, tức là phải tạo
nghiệp. Bởi vì động thì có suy nghĩ, suy nghĩ thì phải có thiện ác, không thiện
thì phải có ác mà không ác thì phải có thiện. Mà khi mà suy nghĩ thiện ác thì
nó biến ra lời nói, nó đến cái hành động của lời nói, lời nói thiện hoặc lời
nói ác. Mà lời nói thiện lời nói ác thì nó phải biến ra hành động tay chân
chúng ta, múa may điều thiện hoặc điều ác, là do đó nó tạo thành những cái hành
động đó, nó là cái nghiệp nó tạo thành, nó tương ưng nó sẽ tái sanh. Còn chúng
ta hoàn toàn bất động, tâm bất động thì khẩu bất động, khẩu bất động thì thân bất
động, mà thân bất động thì không còn tái sanh luân hồi nữa. Chấm dứt.
(13:03) Nó
cụ thể và rõ ràng nhưng vì chúng ta không chịu nhận xét, mà chịu nhận xét thì
chúng ta thấy cái này rất rõ, rất rõ ràng. Chúng ta còn biết rõ là chúng ta còn
tái sanh luân hồi hay không tái sanh luân hồi. Cho nên trong cái sự tu tập của
Đạo Phật rất dễ dàng không có khó khăn. Đâu phải tu ngồi thiền như con cóc, ngồi
một hai tiếng đồng hồ để làm gì nhưng chúng ta vẫn biết được cái tâm chúng ta bất
động không phải do chỗ ngồi, mà do chỗ ngồi mà chúng ta dùng sai pháp chúng ta ức
chế tâm mình, để cho nó đừng có ý thức của chúng ta khởi niệm, thì đó là chúng
ta đã tu sai pháp.
Hầu hết các
pháp môn từ Tịnh Độ cho đến Thiền tông hiện giờ đều sai, mấy con. Đều sai. Tịnh
Độ thì dạy chúng ta niệm Phật để cho tâm được nhất tâm bất loạn, tức là ý thức
chúng ta không khởi niệm nữa. Đức Phật đã dạy trong kinh Pháp Cú rất rõ
ràng: “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”, tại sao chúng ta
lại diệt ý thức? Tâm bất động là bất động chứ tại sao lại diệt ý thức? Ý thức chúng
ta nghĩ thiện, làm điều tốt, không hại ai, thì mặc tình nó nghĩ gì nó nghĩ,
nhưng nó nghĩ điều ác thì ngăn và diệt nó ngay liền. Cho nên trong pháp Tứ
Chánh Cần, đức Phật dạy: “Ngăn ác, diệt ác, sanh thiện, tăng trưởng thiện”.
Vậy thì cái thiện toàn diện của nó là cái gì, là tâm bất động mấy con.
Còn bây giờ
nghĩ chúng ta sẽ đi làm từ thiện giúp đỡ người bất hạnh trong xã hội. Có nhiều
người bất hạnh, chúng ta đến đó cất một cái nhà Tình Nghĩa Tình Thương để giúp
cho cái người nghèo khổ đó có được cái nhà lành lặn, thì đó là việc từ thiện
nhưng mà thiện đó chưa toàn diện. Bởi vì việc thiện đó là chúng ta tạo cái phước
hữu lậu cho chúng ta, còn phước hữu lậu. Chúng ta biết xả bỏ tiền bạc của cải
mình giúp cho người bất hạnh, người nghèo thì chúng ta lại giàu sang hơn nữa.
Mà cái người giàu sang có khổ không? Khổ chứ. Cho nên gọi là hữu lậu. Dù có nhà
cửa cao sang tiền bạc bao nhiêu đi nữa, mấy con vẫn khổ biết rồi. Một nhà vua,
một vị thủ tướng, một tổng thống vẫn khổ mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét