460- 6.2- THẦY SẼ NHẬP ĐỊNH LÀM GƯƠNG HẠNH SỐNG
(1:09:27) Thầy
nói thật sự, nói chuyện với mấy con thì hao tổn năng lượng, phải không mấy con?
Nói chuyện thì phải hao, cũng như mấy con lao động thì phải hao chứ, Thầy cũng
vậy, đó con biết. Nhưng Thầy phục hồi dễ dàng cho nên Thầy ăn rất ít mấy con, rất
ít. Không phải ăn nhiều, ba, bốn bát tô, ăn một miếng cơm, hoặc là một cái cây,
hoặc là à một cái bánh đủ rồi, không cần ăn nhiều được sống, rồi ngồi thiền thì
không cần ăn uống gì hết, ngày này qua ngày khác. Cho nên lúc này mấy con nghe
Thầy ít tiếp khách là sao, ngồi thiền mấy con. Tiếp khách làm sao ngồi! Ban đêm
mà ngồi coi có chút thì sáng ra mấy con mời đi tiếp khách, phải không? Còn, sắp
tới Thầy sẽ ẩn cư mấy con. Ngồi từ ngày giờ này đến ngày giờ khác, tại sao vậy?
Là một gương hạnh để cho mấy con thấy rằng người tu người ta vẫn ngồi thiền nhập
định được từ tháng này đến tháng khác, đó là là cái gương hạnh sống. Còn bây giờ
Thầy nói, mấy con nói Thầy nói lý thuyết chứ chưa thấy Thầy ngồi bao giờ. Có phải
mấy con, cái hình ảnh mà các con sẽ thấy Thầy ngồi từ ngày này đến ngày khác, từ
tháng này đến tháng khác, có khi suốt năm Thầy không tiếp duyên nhưng nó là một
cái bài thuyết pháp sống động nhất. Làm mấy con phấn khởi, niềm tin mấy con cao
tuyệt để mấy con sẽ quyết chí nỗ lực tu hành hơn. Còn bây giờ Thầy lý thuyết
như thế này, mấy con nghe hay thật, nhưng về rồi cái hình ảnh mà cao tuyệt đó mấy
con không thấy. Rồi ngày nào đó mấy con sẽ thấy có một ông Thầy già ngồi thiền
từ tháng này đến tháng khác, không hề ăn, không hề uống gì, đó là cái bài thuyết
pháp sống động nhất.
Nhân lúc bấy
giờ thì mấy con đến một nơi mà Thầy thiền định thì mấy con giữ im lặng, từng
người một đến nhìn quan sát rồi mấy con đi ra, rồi từ người khác chứ mấy con đến
làm ồn thì người ta sẽ không cho mấy con vào. Và điều cần thiết nhất là Thầy nhắc
“đừng làm cái cửa cổng mà để phiền người khác nghe con”. Chứ người nào mà nghe
Thầy ngồi thiền, thì người ta làm cái cửa cổng ở đó, mấy con đến bỏ mười ngàn rồi
người ta mới kéo cổng cho vô. Thì cái điều này trách Thầy ngồi thiền để bán,
thì không được mấy con. Bởi vì Thầy biết, Thầy vô thăm cái nhục thân của ngài
Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Trường, đường đi vô họ chỉ đút cái tầm vông ngang qua đường
thôi, xe mình đi mà không cho đi, chỉ bỏ tiền ra mỗi người bây giờ năm người
thì bỏ ra năm chục ngàn, mà mỗi người mười ngàn thôi không nhiều nhưng mà bỏ đủ
rồi thì người ta rút cây cho mình đi vào. Đúng là người ta bán nhục thân của
ngài Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Trường.
Thầy thì
không được. Thầy nhập định chứ không phải Thầy phải chết, mà Thầy thấy ở ngoài
rục rịch làm cái điều đó là Thầy sống lại, Thầy ra Thầy khiển trách liền. Không
để mấy con không phải làm cái điều đó, mà ở đây là gieo cái bài pháp không lời,
gieo cái bài pháp không lời. Mấy con đến mấy con tập trung đi hai người, mấy
con vào rồi mấy con ra để hai người khác vào nhìn, nghe thấy cái bài pháp không
lời để về mình ráng tu tập mấy con. Tu tập, đó là một sự thật, sự thật. Thầy ước
ao ngày đó Thầy sẽ thực hiện được, Thầy nghĩ rằng sợ người ta mượn thân Thầy mà
lấy tiền mấy con.
Đầu tiên thì
Thầy sẽ nhập vào cái Tâm Bất Động mà thôi, chứ nhập thật thiền định thì còn gì
biết bên ngoài nữa mấy con, con hiểu? Cho nên ai làm gì đâu biết, cho nên nhập
vào Tâm Bất Động thì ở ngoài mà đóng cây tầm vông gác cổng thì Thầy xuất định
ra liền tức khắc. Giống như bây giờ Thầy nhắc “tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự” thì Thầy vẫn im lặng tức là tâm bất động, mà tâm bất động thì ở ngoài
làm gì Thầy biết hết. Còn Thầy nhập vào định như tịnh chỉ hơi thở nhập Tứ Thiền
thì làm gì biết mấy con. Phải không, đâu còn biết. Mấy con dựng đứng mấy cây tầm
vông cũng không biết, phải không, thì làm sao rầy mấy con được, quở trách mấy
con được. Cho nên vì vậy, không được, để thử đầu tiên cũng thử một tháng, nửa
tháng coi thử coi như thế nào, được thì nhập vào các định, mà không được thì nhập
vào Bất Động. Động thì xuất, đó là cách thức của Thầy.
Không những
hôm nay gặp mấy con thuyết pháp, mà còn ngày mai thuyết pháp bằng thiền định, bằng
sự tu tập thiền định mấy con. Để khích lệ, sách tấn cho mấy con được thân người
là khổ, đừng bỏ trôi thời gian quá quý của con người, mà phải nỗ lực tu mấy
con, không phí, không uổng mấy con. Hôm nay gặp Thầy chỉ dùng lời mà khuyến
khích, ngày mai thì dùng thiền định mà khuyến khích, không dùng lời mà dùng
hành động thiền định mà khuyến khích mấy con. Các con nhớ điều đó, ráng mà tu tập.
Bây giờ con hỏi Thầy gì không, hay là chúng ta sẽ vào nghỉ? Con hỏi đi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét