440- 8- CHÙM NHÂN QUẢ
(1:23:56) Phật
tử: Thưa Thầy khi nói đến Hoà Thượng Minh Châu, con có suy nghĩ như thế này
là: hiện nay Hòa Thượng Minh Châu sống đời sống thực vật, có nghĩa là không có
ý thức gì cả, thì những cái người khác sẽ chăm sóc, như vậy thì cái nhân quả,
cái quả là cái quả của những vị kia phải săn sóc, các vị kia chịu cực khổ, còn
Hòa Thượng nằm thì Hòa Thượng cũng đâu ăn uống gì đâu, thành ra như vậy là đâu
phải là cái quả chịu khổ đâu, phải không Thầy?
Trưởng
lão: Thật sự ra những
cái người nhân quả cùng nhân cùng chùm. Nếu mà Hòa Thượng không nằm xuống như vậy
thì những người này đâu có cực. Do đó những người này phải trả những cái nhân
quả để Hòa Thượng trở thành vậy, để nói nên cái quả thực vật của Hòa Thượng do
đâu mà có. Chứ một con người mà người ta chết rất sáng suốt chứ tại sao chết
không biết gì hết, tại đời sống người ta vậy mà còn biết cái gì, con hiểu
không?
Nhưng mà nói
ở đâu ra cái quả này mà ra Hòa Thượng phải chịu - cái chùm nhân quả kia - thay
vì mấy người kia mà Hòa Thượng không như vậy, Hòa Thượng trở thành người minh mẫn
thì những người này lại tạo thêm một cái phước khác. Cũng cái nhân quả để trả
cho Hòa Thượng mà tạo ra cái phước khác, chứ không phải như thế này mà bây giờ
phải nuôi Hòa Thượng chăm sóc từ cái này đến cái khác, phải bồng ẵm đổ lên đổ
xuống, cho ăn cho uống, đổ sữa. Đó là những cái người này thay vì cái hành động
này để làm một chuyện khác nó lợi ích lớn hơn, mà phục vụ cho chỉ có Hòa Thượng
thôi, cho nên nhìn lại Hòa Thượng là người có công thật.
(1:25:30) Từ
cái tạng kinh Pali ngài dịch ra cái tạng kinh Nguyên Thủy của chúng ta học hiểu
bây giờ đó là cái công lớn lắm. Nhưng Hòa Thượng đã hiểu, mà tại sao Hòa Thượng
không tu, hiểu dịch ra như vậy mà tại sao không tu để cho bây giờ chỉ đứng ở
trong cái danh cái lợi. Lúc bấy giờ người ta coi Hòa Thượng như thế nào, cái
danh của Hòa Thượng cũng lớn lắm, đi học ngoại quốc có bằng Tiến sĩ thì có phải
cái danh không mấy con? Mà lại làm ở trong Giáo hội chúng ta là Tổng Vụ Giáo dục
Tăng Ni, hồi đó kêu là Tổng Vụ đó cũng như là Bộ trưởng đó, Bộ trưởng Bộ Giáo dục
đó, có phải danh ổng lớn không? Rồi trong khi đó thì cái lợi, con biết không,
người ta cung cấp cái đại học Vạn Hạnh, người ta bỏ tiền ra người ta cất liền tức
khắc cái Đại học Vạn Hạnh liền.
Các con thấy
muốn cái gì là có cái nấy, cái lợi nó quá lớn trong khi đó còn biết bao nhiêu sự
việc của xã hội, cần phải làm mà Hòa Thượng không dành cho cái phước, chút phước
báu của mình do cái chức đang thọ hưởng được cái danh với cái lợi đó, để làm
cái việc từ thiện. Trong khi đó con biết ở bên Việt Nam Quốc Tự, mà trong khi
đó cái Côi Nhi Quách Thị Trang đó, các con còn nhớ? Cái côi nhi tất cả trẻ mồ
côi đều tập trung vô trong đó, cả một cái vấn đề thế mà để cho Mỹ nó bốc đi
sang ngoại quốc, thế mà dân tộc Việt Nam của mình không tự người Việt mình để
nuôi, mà chỉ lợi nhuận để mà thấy đó mà thôi.
Làm sao cái
chuyện này qua mắt được Thầy mấy con, trong cái thời đó mà Thầy ở đó sao Thầy
không biết. Cho nên trong cái vấn đề mà Hòa Thượng trả những cái quả danh lợi
thì Hòa Thượng đầy đủ rồi, nhưng Hòa Thượng đã dịch ra nhưng Hòa Thượng không
thực hiện được cái ngày tu tập, rất là uổng. Trong khi Hòa Thượng còn biết thì
may ra để giữ được cái Tâm Bất Động thì không ai nhắc, cho đến bây giờ Hòa Thượng
đâu còn biết nữa đâu, nhắc thì có biết gì nữa đâu, thôi coi như cuộc đời của
Hòa Thượng hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét