434- 2- CƯ SĨ CŨNG VÀO NIẾT BÀN ĐƯỢC
Phật tử: Thưa Thầy cho con hỏi câu thứ hai,
hồi nãy Thầy có giảng bây giờ người cư sĩ chúng ta giữ tâm bất động. Như vậy
khi đến cái giây phút cuối đời thì cái tâm chúng ta sống lành như ngày nào, vẫn
không đi tái sanh, tức là không có tương ưng được. Vậy khi một người tu sĩ, người
tu sĩ mình vẫn biết khi tu trong thất, Thầy dạy là người tu sĩ giữ được tâm bất
động để mà nhập Tứ thiền. Như vậy người Tu sĩ nhập Tứ thiền để họ chứng được
Tam minh, thì chứng được Tam minh để giúp đời để giúp cho mọi người.
Còn người cư
sĩ nếu mà giữ được tâm bất động thì vẫn không đi tái sanh, nhưng mà hiện tại
trong cuộc sống thì mình không có được Tam minh. Tại vì cái Tam Minh nó cũng nằm
trong cái não bộ, như vậy là người cư sĩ mình giữ được tâm bất động thì mình vẫn
không đi tái sanh. Còn người tu sĩ họ có điều kiện, hoàn cảnh họ giữ được tâm bất
động thì họ sẽ đi tiếp vào con đường Tam minh.
(42:52) Trưởng
lão: Phải rồi, đúng đó con. Bởi vì từ cái tâm bất động đó, ví dụ như người
cư sĩ giữ được tâm bất động sống trong hoàn cảnh không có gì, luôn luôn bất động
thanh thản rồi. Nhưng mà người tu sĩ cái hoàn cảnh người ta sống trong cái Thất
như vậy, người ta sống độc cư không tiếp duyên, còn mấy con bất động nhưng mà
tiếp duyên người này người kia mà luôn luôn lúc nào mấy con vẫn giữ bất động.
Còn cái ông
này, ông vẫn giữ được bất động rồi, bây giờ ông vô trong Thất có mình ông, ông
độc cư ông không đi ra nói chuyện chứ ông giữ bất động rồi, mà ông thích ra nói
chuyện với người kia thì ông thực hiện thiền định không được, tức là ông nhập bốn
thiền Tam Minh không có.
Ông Cư sĩ
này thì đi ra nói chuyện không được, cũng như giờ mấy con sống tâm bất động,
không ai làm mấy con giận hờn phiền não gì hết. Nhưng mấy con vì cuộc sống phải
tiếp duyên người này người kia, cho nên mấy con làm gì có được sức thiền định
mà có Tam minh được, các con hiểu chưa, cho nên cái ông này khi mà giữ được tâm
bất động rồi thì người ta khép ông vô độc cư sống một mình. Sống một mình, rồi
người ta dạy cách thức ở trên tâm bất động đó, nó sẽ ở chỗ bất động đó nó đi
sâu hơn nữa, tức là giữ tâm bất động đó như thế nào ở trên một pháp - chứ không
phải.
Có phương
pháp, chứ không phải có tâm bất động chỉ bất động không, mà cái bất động này nó
sẽ nằm ở trên phương pháp nào. Do đó cái phương pháp đó nó sẽ dẫn dắt người này
nó sẽ có cái đủ sức thiền định của nó, cho nên vì vậy nó mới nhập các định, nó
mới thực hiện Tam minh. (44:15)
Còn bây giờ
mấy con tâm bất động nhưng mà khi chết mấy con sẽ vào Niết bàn thôi, có vậy
thôi. Coi như nó không tái sanh nữa, không tương ưng với ai hết. Còn cái ông
này ổng muốn có thiền định để thực hiện Tam minh chơi, cho biết Phật pháp nó tới
cái sức lực cao siêu của nó như thế nào cho biết thôi, chứ ổng giữ tâm bất động
cũng như mấy con, cũng vào Niết bàn được như thường đâu cần phải tu thêm cho mất
công.
Nhưng cái
ông này ông muốn biết Phật giáo nó còn mức nào nữa phải không, cho nên ông mới
ráng ông tu thêm. Ổng ráng ông tu thêm, bây giờ Thầy dạy mấy con đi sâu hơn rồi
bắt đầu bây giờ Thầy mới nói ông muốn vậy thì Thầy cho ông cái Thất ông sống độc
cư nha, ông không đi ra nói chuyện với ai được hết nha. Thì đầu tiên ông sống
thử một tuần lễ, thấy độc cư vui được thì cho ông nửa tháng; nửa tháng thấy
cũng vui được thì cho ông một tháng. “Một tháng ông có buồn không?” - Ổng nói:
“Không, con thấy thích. Con ở trong thật một tháng con thấy vui lắm”. “Được rồi
giờ ông thử ba tháng xem coi”. Ba tháng thấy ổng cũng vui vẻ, “được rồi, như vậy
là tôi chấp nhận cho ông đến ở gần tôi, tôi sẽ dạy ông cách thức ở trên Tâm Bất
Động đó, đi vào phương pháp nào để ông đủ cái lực mà ông thực hiện Tứ Thần Túc,
đầy đủ Tứ Thần Túc của ông”. Bấy giờ ông đi vào cái phương pháp Thầy dạy nó
khác hơn.
(45:36) Còn
cái tâm bất động mấy con đi vào Niết bàn, ổng bất động ổng cũng vào Niết bàn được
rồi, ông không còn tái sanh luân hồi rồi. Đạo Phật có bao nhiêu đó đủ rồi mấy
con, con hiểu không?
Bây giờ muốn
thử xem cái sức thần thông của Đạo Phật nó tới mức độ nào, chứ sao mà ngoại đạo
nó đọc thần chú nó có thần thông, nó có niệm biết được quá khứ, còn tôi bây giờ
tôi bất động mà nói về chuyện quá khứ chuyện của ai, tôi không biết. Như vậy là
thấy cái chuyện Đạo Phật coi như vậy thì làm sao nó bằng ngoại đạo được. Mà cái
ông này ổng muốn tìm cái hiểu cái cao siêu vi diệu của Đạo Phật để coi có
không, thì bắt đầu bây giờ vô Thầy dạy. Cuối cùng ông đầy đủ.
Coi như ngoại
đạo nó chỉ ở trong Tưởng thực hiện ra, còn cái này nó hoàn toàn do Ý thức điều
khiển; ý bảo tịnh chỉ hơi thở nhập tứ thiền, thì nó tịnh chỉ hơi thở nó nhập tứ
thiền, bảo thực hiện Tam minh biết nhiều đời nhiều kiếp ra sao, lệnh của ý thức
truyền thì ngay nhiều đời nhiều kiếp nó thông suốt. Bây giờ tương lai một lát nữa,
mười giờ mười hai giờ tai nạn có xảy ra không, thì nó thấy biết mười hai giờ
không có tai nạn gì hết, mà nó thấy biết mười hai giờ đi ra tại ngã tư đường
đó, tại góc đó sẽ bị tai nạn giao thông, thì ngay đó đi ra đó thì bị liền đó. Bởi
vì nó đã biết việc tương lai của nó xảy ra cái gì nó biết, như vậy là rõ ràng Đạo
Phật đâu phải mù mờ đâu. Nhưng mà Đạo Phật chỉ cần Tâm Bất Động đủ rồi, không cần!
Bây nhiêu đó đủ rồi mấy con, không cần. Còn cái kia nó để thể hiện cái siêu việt
cái hay của nó thôi, chứ có cái gì đâu, anh có thêm đi nữa anh cũng vào Niết
bàn cũng vậy, có điều anh thêm để cho biết Phật giáo nó có khả năng vậy thôi,
con hiểu chỗ Thầy muốn nói không, nó đơn giản vậy thôi.
(47:17) Phật
tử: Thưa Thầy, chỗ nghiệp dẫn kéo mình đi, nhưng có người nghiệp nặng, có
người nghiệp nhẹ. Mà mình muốn cho nó nhẹ nhẹ. Ví dụ như bây giờ con theo pháp
của Thầy, cái con thực hiện năm giới, nhưng mà vô Tứ Chánh Cần thì có hai vấn đề,
một là mình làm gương để người khác noi theo, hai là con sân quá. Vậy bây giờ
mình làm sao mình giải cho cái nghiệp đó nhẹ từ từ cho người ta nhìn mình kiếm
một cái gương tốt đó.
Trưởng
lão: Bắt đầu để cho
đừng có bị dồn dập nghiệp, thay vì bây giờ con nỗ lực con vô con giữ giới ngay
liền năm giới con khép vô thật chặt, con không hề vi phạm thì con bị cái nghiệp
con nó dập lại liền, nó dập qua cái năm giới của con bởi vì con giữ giới tức là
con giữ cái giới nghiêm chỉnh là nó phải bị ức chế, con hiểu không. Cho nên vì
vậy mà đầu tiên - trong năm giới của Đức Phật - khi mà thọ Tam quy Ngũ giới thì
cái vị Thầy người ta dạy cho mấy con. Mấy con không phải thọ để mà giữ liền bây
giờ, mà mấy con tập, mấy con quyết định trong năm giới, giữ cái giới đầu tiên
trước đã, cái giới không sát sanh: “gia đình tôi con ăn thịt chúng sanh, không
được, tôi còn phải làm thực phẩm tôi không giữ giới này mà tôi giữ giới không
nói láo, hoặc giữ giới không tà dâm, giữ giới không uống rượu, hoặc là giữ giới
thành thật cho nó tốt”. Đó mình giữ những giới đó, trong năm giới giữ một giới,
giữ cho được một giới thì nó làm sao nó dập con được con hiểu không, tức là
chuyển từ từ nhân quả đó, con giữ một giới là nó chuyển đó.
(49:01) Còn
để từ từ, bắt đầu con giữ giới này được rồi con tiếp theo cái giới nữa, rồi con
tiếp dần. Tới khi con thành tựu năm giới thì gia đình con cũng theo con rồi. Trời
đất ơi, bà ăn có một cái giới này mà bà sống vậy, mà bây giờ thấy bà khỏe khoắn,
còn trong gia đình - như bây giờ con giữ giới chung thủy, cái Đức Chung Thủy
trong Giới Tà Dâm đó - thì hồi nào còn này nọ kia, bây giờ bà không cãi cọ bà
hiền hòa một cách rõ ràng, do đó bà hiền thục quá trời.
Mình chỉ giữ
có một giới đó, còn ăn mặn mình vẫn ăn, nhưng mà mình khéo léo từ từ mình thay
đổi bằng cách là người ta gắp thịt cá này kia bỏ (cho mình) thì “để tôi ăn tôi
gắp thôi, đừng bỏ” . Ngay lúc đó người ta ăn thịt ăn cá gì thì mình cứ sau rồi
lần lượt mình ăn. Trong khi con sắp sửa giữ giới này thì con đừng có đem đồ
chay ra ăn riêng, như vậy là con chia cắt gia đình con, con hiểu không, bên đây
mặn bên này chay thì đâu có được. Để chung nhưng mà con không gắp thịt cá ăn,
mà chỉ gắp rau cải ăn, đầu tiên rồi lần lượt rồi sống thấy cái bà này ăn uống
cái gì kỳ vậy nè, cá thịt mà không ăn mà cứ ăn rau cải.
Được rồi thì
con sẽ giải thích, bởi vì trong giới luật của Phật như vậy vậy, tôi muốn tập thử
mà tập rành, không ngờ tập riết mà bởi vì con ăn vậy cái cơ thể con nó không bị
xuống dốc nó không bị bệnh bởi vì con chuyển nghiệp chứ đâu phải con đương đầu
với nghiệp, đương đầu với nghiệp là nó dập con liền đó. Từ lâu đến giờ con ăn
thịt chúng sanh, mà con bỏ ngay liền, cái thân của con là thân của nghiệp rồi,
cho nên ngay đó con bỏ liền con ăn rau cải không nó xuống dốc con liền.
(50:38) Trừ
ra con là người Tu sĩ chứ con là người gia đình con là nó làm xáo trộn gia đình
con liền, người ta nói Phật giáo dạy cái kiểu này chết, chết người hết chứ con
gì thấy con mà xuống dốc mà bệnh mà lê lết đó thì trời đất ơi ăn chay bây giờ
muốn chết nó rồi. Coi như người ta không tin Phật pháp nữa, cho nên khi mà dạy
tu tập là người ta dạy mấy con lần lượt giữ từng giới một.
Trong cái giới
đó những lỗi nhỏ nhặt của nó thì chúng ta xử sự trên cái sự nhỏ nhặt đó để
chúng ta không phạm. Cũng như bây giờ lấy cái giới sát sanh: thì con ăn cái tô
canh thịt cá này, con ăn thịt cá này thì con phạm giới, nhưng mà con ăn rau cải
thì coi như con giữ cái giới sát sanh đó thanh tịnh từng phần một ở trong đó,
những lỗi nhỏ nhặt con sẽ không còn nữa. Sau khi hoàn toàn thì nó đã lôi cả gia
đình con vào trong cái giới không sát sanh, không ăn thịt chúng sanh. Mỗi lần
con ăn rau cải vậy đó, thì có cái dịp người ta sẽ hỏi và con vẫn mạnh khỏe như
thường đâu có gì đâu. Cho nên họ hỏi con thì con trả lời như vậy, cơ thể con
bình thường chứ con mà bệnh đau một cái mà ăn chay bệnh đau một cái là con làm
cho gia đình con chán, chán nản Phật pháp. Nó làm mất gốc Phật giáo, bởi vì nó
là cái gốc của nhân bản.
Năm giới luật
của Phật là năm cái Đức Nhân bản - Nhân quả: Đức Hiếu sinh, Đức Ly tham, Đức
Chung thủy, Đức Thành thật, Đức Minh mẫn, năm cái đức đó mà bây giờ người ta
chưa có dạy cái Đức mà người ta dạy cái giới cấm. Vậy mà mấy con đem cái giới cấm
này là gia đình bất mãn, người ta sống trong hạnh phúc gia đình như thế này mà
vợ con mình làm như thế này coi như gia đình tan nát của người ta rồi, người ta
đau khổ. Vì vậy mà trong khi đó mình mới đem những cái sách dạy về Đạo Đức năm
giới này, rồi trong đó nó cũng có cái gương mà nó vượt qua những nhân quả. Có
những cái mẩu chuyện rất là tuyệt vời.
Ở trong đó
sách Đạo Đức Nhân Quả người ta dạy Đức Hiếu Sinh, mấy con có đọc tập Đức Hiếu
Sinh chưa. Cái lòng thương yêu, thương yêu mình như thế nào, thương yêu chúng
sinh như thế nào, rồi thương yêu Tổ Quốc như thế nào, người ta dạy mà có những
hình ảnh của những cậu bé; rồi có những hình ảnh của bao nhiêu người mà vì cái
lòng thương yêu đó mà nó thực hiện. Thì mấy con đọc những mẩu chuyện thấy nó
thích hợp, thì ông chống mình bữa giờ nghe nói sát sanh thì nghe nó ngán quá,
mà đọc những mẩu chuyện này tuyệt vời, những cái gương hạnh của người ta ở trên
giới của Đức Phật.
(53:10) Cho
nên những tập sách Đức Hiếu Sinh tức là lòng thương yêu đó. Những cái tập đó
sau này nó có nhiều tập chứ không phải một tập. Tập thứ nhất, tập thứ hai, tập
thứ ba, bởi nó có nhiều cái mẩu chuyện mà nó đưa ra để nói lên được cái cái
lòng thương yêu của nó, cái Đức Hiếu Sinh. Mấy con muốn học giới muốn giữ giới
thì mấy con phải đọc những sách này.
Rồi tới cái
Đức Ly Tham, anh em vì tham lam mà tranh giành đất đai chém giết nhau nên làm
cho một bà mẹ rất đau khổ, còn anh em mà hòa thuận giúp đỡ nhau - như có mẩu
chuyện có hai anh em nông dân gì đó - người anh thì có vợ con, người em thì
chưa có vợ con. Người em nghĩ người anh có vợ con, thì chia cái số ruộng đất nó
đều nhau thì anh mình nó sẽ khổ. Người em ban đêm mới ra ôm lúa của ruộng mình
đem qua chất bên ruộng của người anh, còn người anh cứ nghĩ người em mình chưa
có vợ con bây giờ nó còn phải tốn tiền để mà cưới vợ con, cho nên cái người anh
mới thương em cũng ban đêm ra ôm lúa bên ruộng mình chất qua cho người em. Đó
là những cái mẩu chuyện để mà người ta đưa ra để thấy được cái tình gia đình thấm
thía như vậy, chứ không phải là tham từng cái canh đất tham từng thước đất để
mà chém giết nhau, để mà tranh nhau.
Mà hầu hết
bây giờ Thầy nói thật chứ xã hội chúng ta anh em ly tán là do chỗ tranh giành.
Mà không có những sách Đạo Đức đó thì làm sao người ta hiểu được cái tình
thương. Cho nên tất cả những sách Đạo Đức, cái lòng thương yêu của chúng ta phải
thực hiện ở trên những cái đạo đức này mới được. Nó là cái Đức Ly Tham đó, mấy
con; lìa cái tâm tham mà thực hiện được cái lòng thương yêu. Sách này Thầy viết
chưa có xong bởi vì không đủ thời giờ mấy con, khi đủ thời giờ Thầy mới viết,
xong rồi mới xin phép in đàng hoàng rồi mới phổ biến ra mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét