433- II- PHẬT TỬ THƯA HỎI
1-VẤN ĐỀ ỨC CHẾ TÂM VÀ CHUYỂN NGHIỆP
(34:19) Phật
tử: Thưa Thầy, như nãy giờ Thầy giảng thì ý thức ngưng hoạt động thì tưởng
thức sẽ hoạt động mà chúng ta khi tu tập rèn luyện đạo đức trên cơ sở như là
tri kiến hiểu biết của ý thức.
Như vậy qua
việc giữ gìn của người cư sĩ về năm giới, thì con muốn biết được trong cái tri
kiến hiểu biết mình, rất là hiểu biết để giữ gìn được năm giới đó. Nhưng mà bây
giờ tiếp tục thực hiện trong tri kiến hiểu biết của mình, bằng ý thức mình hiểu
là ý thức mình quán niệm, là mình hiểu rằng cái giới thứ nhất là không sát
sanh. Vậy trong một thời gian đó là mình đã không ăn thịt chúng sanh, mình ăn
chay nhưng mà nó kéo dài được một thời gian hơn một năm, sau đó cái cơ thể mình
yếu đi qua một cái cơn bệnh. Trong đó tri kiến hiểu biết của mình, trong ý thức
của mình, là nó hiểu được là mình vẫn kiên quyết là không ăn thịt chúng sanh,
nhưng mà khi đó thì nằm mơ thấy ăn. Như vậy nằm mơ, thì như vậy là tưởng thức
nó hoạt động do nó bị ức chế gì. Con chưa hiểu cái ức chế hay cái nghiệp nó dẫn
thân khẩu ý mình để trả nghiệp ăn?
(36:47) Trưởng
lão: Không phải, con để Thầy giải thích chỗ này. Sau cái thời gian cố gắng
giữ gìn cái giới không ăn thịt chúng sanh giới không sát sanh đó, do đó con
không ăn thịt chúng sanh thời gian mà con giữ gìn con cố gắng, mà nó không biết
cách để mà ly dục ly ác pháp lìa cái dục ăn uống về cái thực phẩm, cho nên con
bị ức chế cái tâm con, chứ không phải ức chế ý thức; ức chế cái tâm cho nên vì
vậy mà cái tâm của con nó như thế nào nó giải quyết bằng cái ý thức của con,
thì nó không thể thắng được ý thức vì ý thức con quyết định là ăn chay các con
hiểu không, cho nên con không phạm.
Nhưng cái
tâm con đang thèm muốn ăn mặn, cho nên vì vậy nó không biết cách nào khác hơn hết,
cho nên nó phải thực hiện qua giấc mộng mà giấc mộng thì chỉ có tưởng thức mình
hoạt động mà thôi, cho nên trong giấc mộng mình thấy ăn thịt ngon lành, mà sao
nó không nhớ gì hết nó cứ ăn các con hiểu không, thì rõ ràng là bị ức chế tâm
chứ không phải ức chế ý thức.
Ức chế tâm
có nghĩa là ức chế sáu cái thức của con mắt, tai, mũi, miệng thân ý thức, trong
đó có ý thức. Bởi vì lấy cái ý thức mà ức chế năm cái căn kia, cho nên thấy miếng
thịt thì thèm rồi, nhưng mà không được thèm, ý thức nó ngăn chận à!
Phật tử: Thưa Thầy, mình dùng Định Vô Lậu,
ví dụ như mình quán xét cái này là hôi thối, cái này là sự đau khổ. Rõ ràng là
khi mình ăn chay, mình không như là người, làm như sức lực nó đi đâu hết, nhưng
mà khi mà mình bị buồn nôn, rồi cơ thể không đi làm nổi
(38:25) Trưởng
lão: Đó, nó chờ cho cơ thể suy yếu để rồi nó mới thực hiện qua đó, để rồi
nó có lý luận, để rồi bắt đầu ăn mặn lại. Nó lý luận phải ăn mặn nó mới khỏe.
Hoặc là nó thúc đẩy có một cái duyên đi đến bác sĩ để trị bệnh, bác sĩ nói nghe
hỏi mình ăn uống ra sao, bác sĩ nói chị tại vì ăn vậy nó thiếu chất, cho nên
bây giờ không thể trị. Làm gì thiếu chất? Thử hỏi mình uống sữa, con bò nó ăn cỏ
chứ nó có ăn thịt cá chúng sanh đâu mà nó thiếu chất, sữa không phải bổ sao, phải
không?
Do đó ở đây,
qua cái lý luận của con người chứ không thể qua một cái thông suốt, cái lý, cho
nên vì vậy chúng ta nỗ lực sống chết bỏ, nhất định là thà chết chứ không phạm
giới luật của Phật. Thì cái câu đó mình sẽ vượt qua những cái nghiệp này, cái
nghiệp mà từ lâu đã quân thịt cá ở trong thân của chúng ta, nó đã thành một
thói quen của nó rồi mình phải vượt qua bằng cách chúng ta có ý chí, quyết định;
chết chứ không phạm giới luật của Phật thì con sẽ thắng, các con lơ mơ thì các
con sẽ phạm giới đó, còn trong ban đêm mà nằm chiêm bao thấy chết: “Ở đây tưởng
không hoạt động như vậy được”. Tác ý mà lấy ý thức làm chủ:,“Nằm chiêm bao
phải thấy ăn chay chứ không thấy ăn mặn, ở đây ăn chay!”. Con nạt nó
vài ba lần, Tưởng nó không thấy ăn mặn thì bắt đầu trong Tưởng con không biết,
nhưng ý thức con sẽ dẫn nó vào trong giấc mộng. Con nhắc cái Tưởng mà Tưởng
không hoạt động như vậy được, không có ăn mặn được, con thực hiện ngay, con nhắc
vậy chứ sau đó con nằm chiêm bao nó không ăn mặn nữa, hết đó. “Ý làm chủ,
ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”, ý dẫn hết luôn cả cái tưởng cũng vô ý, nó sẽ
mạnh và nó sẽ làm nhiều công việc tốt. Nó qua rồi thì coi như qua hết cái nghiệp,
nó qua cái giai đoạn đó rồi nó sẽ khỏe trở lại, nó đủ sức mạnh rồi.
Phật tử: Rõ ràng là phiền não tấn công mình,
ác pháp nó tấn công, mình xả luôn.
(40:34) Trưởng
lão: Chính cái ông bác sĩ cũng là một ác pháp, bảo mình giết hại chúng sanh
ăn thịt chúng sanh trở lại để nó khỏe mạnh. Đó là ác pháp rất là tuyệt đánh tâm
lý rất là mạnh.
Phật tử: Dạ thưa Thầy cho con hỏi, qua những
cái việc như vậy người ta gọi là cái nghiệp nó kéo mình đi phải không Thầy?
Trưởng
lão: Đó là cái nghiệp
đó con, cái nghiệp nó kéo đi đó, cho nên mình phải chuyển nghiệp, chứ không thể
bị nghiệp lôi, nghiệp lôi là nghiệp kéo, con hiểu không. Bởi vì nghiệp nó luôn
luôn lôi mình trong cái vòng nghiệp, mà nghiệp thì có nghiệp thiện nghiệp ác,
mà giờ mình chuyển nó bằng lấy thiện chuyển ác chứ không thể khác. Nghiệp không
phải là định mệnh là số mệnh, mà có sự thay đổi. Cho nên con thay đổi vận mệnh
vẫn được. Đừng sợ chết thì nó thay đổi mất, thay đổi rất tốt. Chứ hễ giao động
tâm mà chết trước thì không thay đổi được, bởi vì từ mình mang thân mình là
mang thân nghiệp, mà mình chuyển đến khi nào mình làm chủ vào Niết bàn, mà nghiệp
không lay chuyển mình được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét