Thứ Ba, 13 tháng 6, 2023

428- 3-ĐẠO PHẬT LÀ ĐẠO TRÍ TUỆ

 

428- 3-ĐẠO PHẬT LÀ ĐẠO TRÍ TUỆ

(04:13) Đức Phật nói ba mươi ba cõi Trời là Tưởng tri chứ không phải Liễu tri. Tưởng tri là tưởng ra cái Thế giới Siêu hình, chứ không có cái Thế giới Siêu hình. Đức Phật nói thân ngũ uẩn chỉ có năm uẩn, khi một người chết rồi không còn một cái uẩn nào cả, như vậy chúng ta không có linh hồn. Vậy thì bây giờ mình cầu cúng cho ai ăn đây, linh hồn ở đâu?

Chúng ta tin Phật hay là chúng ta tin vào Thần? Một người theo Đạo Phật mà còn tin linh hồn cầu cúng, cầu siêu cầu an đó là chúng ta đi sai. Và một cái hệ của Tôn giáo dạy - cũng là Phật giáo - mà dạy chúng ta cầu cúng, cầu siêu, cầu an đó là ngoại đạo chứ không phải Phật giáo. Phật giáo đã xác định ba mươi ba cõi Trời là Tưởng tri chứ không phải Liễu tri, không có Thế giới Siêu hình, không có linh hồn vậy bây giờ cầu cúng cho ai đây ?

Mà Đức Phật nói “các con tự thắp đuốc lên mà đi, ta không cứu khổ các con, chỉ là người hướng đạo mà thôi”, vậy bây giờ mình cầu Phật gia hộ cho mình là sao đây? Mình đi ngược lại lời Đức Phật dạy à? Mình theo Phật Thích Ca hay là mình theo ông Phật nào? Còn bây giờ mấy con thấy không, từ Đức Phật Di Đà, Quan Âm đều là Đức Phật tưởng chứ đâu có thật. Trên cái hành tinh của chúng ta chỉ duy nhất chỉ có Đức Phật Thích Ca là người không đau khổ tu chứng đạo.

Còn bây giờ cứ nói Đức Phật nói có thấy Phật quá khứ bảy vị Phật. Ông Phật nói hay là chúng ta nói ? Nếu đã có bảy vị Phật quá khứ thì làm gì có Đức Phật Thích Ca Mâu Ni gọi là Giáo chủ? Các con thấy phải không? Cho nên đó là cái tưởng tưởng của chúng ta, rồi sau này chúng ta lại tưởng tượng một ông Phật bụng phệ như thế này gọi là Di Lặc, ăn uống gì mà dữ vậy ngày một bữa mà bụng dữ vậy. Thật sự ra đó là cái tưởng tượng của người ta.

(06:09) Một ông Phật vô duyên tới mức độ ngồi cười toe toét, làm gì mà cười dữ vậy! Các con thấy cái tượng thôi cũng là đủ biết người ta tưởng tượng nó vui vẻ đó là hỷ lạc chứ gì. Sự thật ông Phật là phải nghiêm trang tề chỉnh chứ đâu phải cười cợt như vậy. Đó là những cái hình ảnh phỉ báng Phật giáo. Nó không đúng cái tư cách của một cái người Tu sĩ Đạo Phật: ăn mặc hở hang làm sao đúng tư cách của người Tu sĩ Phật giáo!

Thì mấy con thấy cái hình ảnh của tượng Phật Di Lặc đủ thấy rồi, để cái bụng phệ như thế này, ngồi đó y như mấy cô gái ăn mặc hở hang bây giờ, còn cái chỗ nào mà nói được nữa. Thật sự ra mình phải thấy cái đúng cái sai, chứ không thể nào mà, mình là con người có trí tuệ, có sự hiểu biết phải xét Đạo Phật như thế nào mới gọi là Đạo Phật. Đụng cái gì cũng Đạo Phật hết à!Ngồi niệm thần chú lăm răm, hóa hiện cầu vòng, ông Phật dạy như vậy à? Để làm cho người ta thấy rằng đó là hình cầu vòng, tất cả những cái này đều sai hết.

Đạo Phật dạy chúng ta cách thức để chúng ta làm chủ được sự đau khổ của chính bản thân mình. Hằng ngày người ta chửi mắng, người ta nói nặng nhẹ, công việc, hoàn cảnh xảy ra buồn phiền, chúng ta thấy nhân quả, chúng ta không buồn phiền. Đó là nhân quả mà, có gì đâu mà phải buồn phiền, có gì đâu mà phải giận hờn, có gì đâu mà phải lo lắng, suy tư. “Thanh thản, an lạc, vô sự”, thì ngay cái tâm chúng ta thanh thản đó, là giải thoát cho nên không ác pháp nào tác động chúng ta được.

Mà hiểu biết cho nên tâm chúng ta không bị động, đó là giải thoát, đó là tri kiến của chúng ta. Cho nên hôm nay mấy con có duyên đến với Thầy, Thầy khuyên mấy con nên sống bằng cái sự hiểu biết của mình. Hoàn cảnh nào trong gia đình, ví dụ như hai vợ chồng cãi cọ nhau vấn đề gì trái ý nhau, nó cãi. Nhưng mình không thấy có cái gì mà cãi phải trái hết, đây là nhân quả để cùng sinh ra trong một bầu trời gặp nhau, để mà tranh cãi hơn thiệt để làm khổ đau cho nhau để trả cái nhân quả chứ không gì hết, cho nên chúng ta làm thinh không cãi.

(08:37) Có gì phải trái đâu mà cãi, vậy mà rống miệng lên mà cãi, cãi cho hơn, hơn để làm gì mấy con? Cho nên theo Thầy thiết nghĩ chúng ta không hơn thua ai hết, chịu thua là chắc ăn, phải không mấy con? Cho nên ai nói gì mình thua làm thinh là tốt nhất, không bận tâm, không buồn phiền, không trách khứ. Ai làm một điều gì mà trái ý mình, không đúng, mình tha thứ và thương yêu. Sống như vậy là đủ rồi mấy con, đủ giải thoát. Chết mấy con cũng sẽ vào cái chỗ yên lặng đó, cái chỗ bất động đó.

Niết bàn ngay đó. Cho nên Thầy nói bây giờ mấy con ngồi chỉ trong vòng một phút, ba mươi giây, mấy con thấy được Niết bàn - Tâm bất động, thanh thản, an lạc vô sự. Mấy con lẳng lặng, mấy con nhìn trong cái đầu mấy con thấy yên lặng, nó thanh thản, nó không có động, nó không có mệt, không có lo nghĩ ngợi một điều gì đó là Niết bàn. Đó là cái sự sống dậy - mà mấy con biết nó rồi - thì tất cả mọi chướng ngại đến để làm mất trạng thái thanh thản, an lạc đó, thì mấy con mau mau đuổi những cái tâm niệm đó đi, để đem lại sự bình an cho cái tâm thanh thản.

Thì lúc bấy giờ tâm mấy con thường sống như vậy, thường đuổi như vậy, thì đến chết mấy con cũng không đi tái sanh đâu hết mà đi vào chỗ Niết bàn. Nó đơn giản lắm mấy con, tu hành đâu có gì, đâu có cần phải cạo tóc như Thầy đâu cần phải mặc áo như Thầy, mấy con mặc áo như mấy con vậy cũng giải thoát như thường, mà giải thoát từng phút giây. Đức Phật dạy “Pháp ta không có thời gian đến để mà thấy”, không tu thôi tu có giải thoát liền.

Bây giờ có một niệm buồn ở trong lòng, thì chúng ta thấy đây là nhân quả: “Đi! Ở đây thanh thản an lạc vô sự”. Ngay cái tác ý rồi thì cái tâm chúng ta trở về thanh thản, khi đó là giải thoát liền, cho nên Đức Phật nói “Pháp ta không có thời gian đến để mà thấy”. Ngay cái tu tập giải thoát liền, mà hằng ngày chúng ta giữ cái tâm mình được bất động như vậy, thanh thản như vậy, đó là mình đã sống ở trong cái Niết bàn của Đạo Phật rồi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...