408- VÀO TỨ THIỀN MỚI ĐƯỢC TỊNH CHỈ HƠI THỞ
(19:10) Phật
tử 1: Cái lúc lần đầu tiên mà con gặp Thầy, lần đầu tiên đó con tu đó,
mà gặp cái pháp của Thầy, con nghiên cứu trên núi, tịnh chỉ hơi thở hay đình chỉ
hơi thở, con cứ tập mấy lần mà sau khi nó ức chế tâm rồi, nó lòi ra nhiều cái
sau này. Rồi con tức ngực, rồi nó đau, rồi miệng nó đau tùm lum. Đợt đó mà
không biết kêu cứu Thầy là bứt tim rồi đó.
Trưởng
lão: Bởi vì cái đó
mà tập Tịnh Chỉ Hơi Thở.
Phật tử 1: Dạ con nín, con hít vô rồi nín cho
được 50, 100, đến khi cuối cùng đau ngực.
Trưởng
lão: Cái đó sai con.
Phật tử 1: Dạ. Cái đó con thấy nguy hiểm quá
Thầy.
Trưởng
lão: Nguy hiểm,
nghe người ta tịnh chỉ hơi thở, mình cũng tập để tịnh chỉ hơi thở để vô Tứ Thiền,
coi cái này coi sao chứ.
Phật tử 1: Con thấy nói một sống một chết là
vì vô mà tịnh chỉ hơi thở là phải có Tam Minh mới được thôi Thầy.
Trưởng
lão: Nó phải có
Định Như Ý Túc, thì khi mà mình tịnh chỉ hơi thở sẽ nhập vào cái trạng thái của
Tứ Thiền, bảo ra lệnh nó mới vô, chứ còn mình không có cái trạng thái của Tứ
Thiền mà người bình thường vậy mà tịnh chỉ hơi thở chắc nó chết luôn, nó không
bệnh đau nó cũng chết, coi như mình nín thở, là sai không đúng.
Phật tử
1: Thì thưa Thầy,
qua cái sự mà về đây hỏi Thầy, Thầy chỉ dạy cho con tu, Thầy cũng đã nói là Thầy
canh theo cái trình độ mỗi người tu đó Thầy, thì như vậy là mình, thì thời gian
của Thầy cũng hơi khó, thì giờ con xin Thầy cho con trở về thanh tịnh để … có
chuyện gì thì hỏi Thầy.
Trưởng
lão: Ừ. Khi nào
nó có cái gì hỏi cho kỹ các pháp rồi mới tu tập, chứ không khéo nó lọt trong tưởng
cũng khó. Phải hỏi cho kỹ. Coi vậy chứ cái tu tập là gieo cái duyên Chánh Pháp,
dù là mình không có đi hết cái đoạn đường giải thoát làm chủ, nhưng ít ra mình
cũng đạt được những cái tiêu chuẩn của nó, để cái đời sau mình chết rồi, mình
lên thì cái tiêu chuẩn đó nó còn mang theo với mình chứ không có mất.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét