403- TU TẬP MUỐN CHỨNG ĐẠO PHẢI GIỮ TÂM KHÔNG PHÓNG DẬT
(03:23) Phật
tử 1: Dạ thưa Thầy thì con đã vào ở gần Thầy thì cũng gần ba năm thôi
chứ chưa tròn ba năm, thì qua cái sự chỉ dạy về cái chương trình của Thầy đó và
cái luận điểm của Thầy mà đưa ra đó thì mọi người đều rất phấn khởi, nhưng mà họ
tu tập thì lại cầu cơ là sao? Có nghĩa là nó…
Trưởng
lão: Hôm nay Thầy
nói chung, Phật pháp không khó mấy con, tại mấy con phá độc cư. Phá độc cư tức
là như con đi đây đi đó tức là con phá độc cư chứ gì, phá độc cư tức là sáu căn
phóng dật tiếp xúc sáu trần, đi ra mà làm sao không tiếp xúc, tức là mình phá độc
cư rồi. Phá độc cư, thôi bây giờ Thầy có dạy pháp gì tu cũng không có được hết.
Các con thấy chưa? Tức là tâm phóng dật đó con.
Bởi vì đức
Phật nói: “Ta thành chánh giác là nhờ tâm không phóng dật”, mà mình
cứ phóng dật hoài làm sao? Cho nên khép mình trong khuôn khổ độc cư. Rồi trong
cái độc cư của cái sự sống độc cư đó nó còn phải còn phòng hộ mắt, tai nó, lôi
nó vào không cho nó nhìn thất này, thất kia. Như vậy mà người ta mới phòng hộ
nó chứ, cho nên nó đừng có phóng dật nữa, bây giờ nó mới nhìn vào thân nó bắt đầu
nó nhìn được vào thân nó, nó ở trên Tứ Niệm Xứ, mà ở trên Tứ Niệm Xứ nó đã
thành tựu được.
Phật tử
1: Cứ là qua thời
gian mà mình sống độc cư, cũng có những người sống độc cư một năm, hai năm mà
cuối cùng không có gì cả.
Trưởng
lão: Một người
sống độc cư mà không biết cách thì ngồi tại một chỗ đây không tiếp ai, mà tâm
nó cứ phóng chạy tứ tung, nó dám đây tới thành phố, mà dám đây đi ra tới Huế.
Phật tử
1: Do cái tưởng
đó mà.
Trưởng
lão: Thì lẽ
đương nhiên, con thấy cái tâm nó dữ lắm chứ nó đâu có không gian, thời gian. Nó
phóng quá khứ, nó phóng ra những cái niệm quá khứ, cho nên mình độc cư phải có
người hướng dẫn, chớ không phải là tôi khép ở một cái hang hoài ở trong thất
tôi không tiếp xúc ai, mà tâm tôi phóng tùm lum thì như vậy trật rồi.
Phật tử
1: Thưa Thầy,
lúc đó Thầy tu trên núi, trên cái hang thì Thầy sống độc ăn rau quả, thì cái
tâm Thầy không phóng dật sao? Khi Thầy đói thì Thầy cứ lấy cái rau đó Thầy ăn.
(05:19) Trưởng
lão: Lúc đó phóng dật chưa chứng đạo mà làm sao không phóng dật. Cho
nên con biết không? Khi mà Thầy về bên mẹ Thầy mà Thầy tu chứng chứ đâu phải ở
trên Hòn Sơn mà tu chứng. Bây giờ có mẹ Thầy ăn bữa vậy đó, bà làm cơm đem lên,
Thầy khỏi lo rồi, nó không phóng dật rồi, không có lo nữa. Bây giờ cứ ngồi tác
ý: “Tâm ly dục ly ác pháp”, có pháp Như Lý Tác Ý mà thôi. Chứ Thầy
có tu gì đâu. Nếu mình ức chế thì ý thức của mình bị diệt, cho nên chỉ cần pháp
Tác Ý.
Cho nên đức
Phật dạy cái bài kinh đó, khi mà Thầy về rồi Thầy bỏ hết các pháp từ Đại thừa
cho đến Tri vọng bỏ hết, thấy nó không có đem lợi ích thiết thực, mình đã tu
nhiếp tâm không vọng tưởng cả một giờ, hai giờ mà sao tâm tham, sân, si mình vẫn
còn?
Cho nên Thầy
nghiên cứu lại cái bộ kinh Nikaya của Hòa thượng Minh Châu dịch, do đó Thầy thấy
đức Phật dạy: “Có Như Lý Tác Ý, lậu hoặc chưa sanh thì không sanh, mà
đã sanh bị diệt”. Cho nên Thầy lấy câu tác ý Thầy cứ tác ý, ngồi chơi tác
ý, ngồi chơi tác ý để tâm bất động, thanh thản.
Như bây giờ
Thầy dạy mấy con: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, cứ tác
ý thôi, nó có niệm gì tác ý, niệm gì tác ý, toàn bộ còn có tâm bất động, thanh
thản, an lạc. Con thấy không? Nhờ pháp Tác Ý, mà lậu hoặc chưa sanh sẽ không
sanh, mà đã sanh thì nó bị diệt, hễ nó khởi niệm ra thì mình tác ý thì bị diệt,
mà nó chưa sanh mình tác ý thì nó sanh không được, con thấy cái pháp hay không?
Thì có nhiêu đó à.
Phật tử
1: Con thấy cái
pháp: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc” là pháp cuối cùng để
chứng đắc, thì con thấy qua được qua cái pháp này là phải diệt ngã xả tâm, ly dục
ly ác pháp, mà nếu mà nói miệng thì không được thành công.
Trưởng
lão: Thì bây giờ
con phải sống độc cư, thì con sống độc cư, con ly dục ly ác pháp, con đã sống độc
cư đi tới đi lui thì tức là chạy theo dục, đâu có như vậy.
Phật tử
1: Dạ.
Trưởng
lão: Bây giờ sống
độc cư phải không? Khép mình trong khuôn khổ không tiếp xúc với bất cứ một người
nào hết, có thể từ năm năm, mười năm cũng ở trong một cái thất của mình không
tiếp ai hết, ẩn cư hoàn toàn, rồi sử dụng cái pháp đó thì nó thành công. Còn giờ
mà cứ chạy tới chạy lui, đi qua đi lại thì chắc chắn không tới đâu được hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét