400-CẢI TẠO TU VIỆN CHO TRANG NGHIÊM
(41:46) Mà
mấy con thấy rất rõ mà. Ở đây Thầy thờ cái nào cũng có ý nghĩa. Nhưng mà có cái
điều kiện là cái Tu viện của mình, nó chưa có tạo cái nơi mà trang nghiêm để thờ
đức Phật Thích Ca Mâu Ni, để tưởng công ơn của người. Do đó nhà cửa chúng ta ở
san sát với nhau như thế này, thì thật sự ra, khi bước vào cảnh quan này, thì
cái chùa của chúng ta chưa được trang nghiêm.
Cho nên ở
đây thì lần lượt, có lẽ là Thầy cũng gợi ý cho cô Út. Lần lượt để giúp cho
chúng ta có một cái nơi trang nghiêm, để chúng ta thấy cái sự cung kính tôn trọng
đức Phật Thích Ca Mâu Ni. Như vậy là mới đúng cách. Lần lượt rồi mình sẽ cố gắng,
mình tìm cách để mình tạo cái Tu viện của mình.
Vì cái Tu viện
của mình, theo Thầy biết là có một số chính quyền các cấp của tỉnh Tây Ninh mà
khi họ về, họ nói cái Tu viện này nó không phải là một cái chùa đơn sơ như ở
trong tỉnh của mình, mà nó có một cái tiếng rất rộng đối với Ban Tôn giáo nhà
nước ở Trung ương. Một ngày nào đó họ về thăm Tu viện mình, thì mình phải có
cái nơi thờ tượng Phật cho nó nghiêm trang một chút. Để không khéo họ về, họ
đánh giá trị cái Tu viện có tiếng như vậy, mà đến đây thấy tổ chức không ngăn nắp.
Phải không? Mấy con thấy hiểu không?
Người ta gợi
ý mình, rồi người ta nghĩ, người ta còn nói như thế này. Cái Tu viện này nó
không phải là có tiếng nội trong nước của mình không đâu, mà nó có thể ở ngoại
quốc. Khi mà các tôn giáo ở ngoại quốc người ta nghe tiếng gì, rồi người ta về
thăm Tu viện của mình. Người ta thấy mình tổ chức ngăn nắp, người ta rất là
kính phục cái quê hương của mình là cái sự tín ngưỡng tôn giáo đúng đắn. Nhà nước
người ta còn gợi ý Thầy trong vấn đề đó.
(43:39) Cho
nên vì vậy mà Thầy gợi ý cô Út: “Hiện giờ con cố gắng sắp xếp sao cái
Tu viện của mình nó trang nghiêm. Cái thất mà chung quanh đây thì mình có thể
mình đưa ra sau, để cho cái người, người ta đến người ta tu, người ta ở. Chớ
không lẽ người ta đi quanh cái chùa như vậy cũng không được”.
Tại sao hồi
đó mà cất những cái thất này? Là tại vì hồi đó mình trữ có ba mươi cao đất mà
thôi. Rồi mình cất cái chùa nó sống muốn hết đất rồi. Thì do đó là làm sao mà
người khác, người ta đến đây người ta ở được? Cho nên mình phải cất vòng vòng
đây. Còn bây giờ thì đất của mình bây giờ nó rộng rồi, nó tới sáu bảy mẫu đất,
thì mình phải cho ra sau. Khu nam, khu nữ đâu nó ra đó. Khu tu sĩ thì nó ra tu
sĩ, mà cư sĩ nó ra cư sĩ. Và khu nhà khách nó ra khu nhà khách, đâu ra đó. Thì
hôm nay mấy con thấy cái khu ngoài đó là cái khu nhà khách đó mấy con.
Lần lượt rồi
mình sẽ tổ chức cho nó trang nghiêm hơn, tổ chức đi vào trang nghiêm hơn. Bởi
vì con đường của Phật pháp mà mình dựng lại, tức là dựng đúng chánh pháp của Phật,
tu làm chủ sanh, già, bệnh, chết mà. Ông Phật ngày xưa, tu làm chủ sanh, già, bệnh,
chết rồi mới đi ra truyền dạy cái pháp để chúng ta. Chớ đâu phải dạy truyền
pháp cho chúng ta cầu cúng đâu. Các con hiểu chưa?
Bây giờ mình
có phương pháp mình dạy để mình làm chủ được sinh, già, bệnh chết. Thì mình dựng
lại cái chánh pháp của Phật, thì cái nơi mà thờ Phật phải là trang nghiêm chứ.
Chớ đâu mà nó lộn xộn vậy. Cho nên tất cả những cái này còn phải qua một thời
gian mà chúng ta cố gắng khắc phục lại cho nó trọn vẹn. Vì sớm muộn rồi thì tất
cả những cơ quan của Phật giáo, rồi Giáo hội của Phật giáo Việt Nam, thì người
ta cũng sẽ về thăm.
Ngày xưa mà
năm 1991 ở đây Thầy mở hạ. Thì thầy Trí Quảng là Trưởng Ban Hoằng pháp Trung
ương, thầy về đây, thầy giảng. Thầy về đây, thầy dạy mà. Thầy biết ở đây thấy
rõ. Cho nên vì vậy, một ngày nào đó mà Phật giáo Trung Ương, họ sẽ về thăm Tu
viện của mình, chứ họ không có bỏ mình đâu. Bởi vì đây là một cái cơ sở của Phật
giáo. Chớ không phải là cái Tu viện này nó ngoài Phật giáo mà có đâu. Nó nằm
trong cái Tôn giáo Phật giáo của chúng ta.
(45:52) Cho
nên vì vậy mà cố gắng để mình khắc phục. Để rồi quý Phật tử về thăm Tu viện, được
ở lại một hai ngày, được dạy cách thức của mình, rồi được phát cho mình những tập
sách như hồi nãy đó. Mấy con là còn sống ở trong gia đình thì mấy con phải hiểu
đạo đức nhân bản - nhân quả như thế nào? Để mình có cái sự hiểu biết đó, để
mình đối xử những người thân mình trong gia đình. Những người bạn bè xung quanh
mình, mọi người xung quanh mình đối xử như thế nào mà không làm khổ mình, khổ
người? Mà mấy con không học, không chịu đọc sách thì mấy con làm sao biết? Bây
giờ mấy con học thì mấy con sẽ biết. Biết thì mấy con đâu làm khổ mình, khổ người
đâu.
Cho nên, những
sách đó mấy con đến đây được. Thầy sẽ nói cô Út sẽ phát cho không mấy con, mỗi
người một hai tập sách đạo đức để về mấy con nghiên cứu. Khi nghiên cứu từ cái
căn bản, thì mấy con sẽ đi sâu hơn, thì sẽ đọc được những tập sách cao hơn, sâu
hơn, để làm cho cái sự hiểu biết của mấy con, đem lại cái sự bình an cho mấy
con, đó là một điều hạnh phúc. Nhất là được như vậy thì đó là Thầy cũng mãn
nguyện. Và mấy con cố gắng khắc phục mình, sống không làm khổ mình, khổ người,
tức là mấy con không phụ lòng Thầy. Có vậy thôi mấy con.
Cho nên vì vậy
mấy con cố gắng. Và ở đây, thường thường là sách của Thầy thì mấy con không xuống
nhà sách mấy con mua mà có được. Bởi vì sách không bán, sách cho. Cho nên không
thể nào đưa vào những cái nhà sách để phát hành. Cho nên tìm ở trong các nhà
sách thì không có. Nhưng mấy con sẽ đến ở trong những cái chùa, những cái nơi
nào mà trong đó giới thiệu, thì mấy con sẽ được sách mấy con đọc. Đọc để học, để
làm người cho tốt, mấy con.
Đến đây thì
Thầy xin chấm dứt. Mấy con cố gắng. Để rồi khi gặp Thầy mấy con sẽ, sau này có
đủ duyên gặp nữa, thì Thầy sẽ nói chuyện về tu hành. Và mình ở đây như thế nào,
có người tu chứng hay không? Điều đó điều quan trọng mấy con. Phải có người tu
chứng. Rồi thôi! Thầy chào mấy con.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét