399-ĐẾN VỚI ĐẠO PHẬT ĐỂ TỰ CỨU LẤY MÌNH
(37:54) Cho
nên mấy con yên tâm, yên chí. Khi muốn đến với đạo Phật, là đến để cứu khổ
mình, chớ không phải là cứu khổ ai cả hết. Bởi vì mỗi con người đều cũng có bốn
sự đau khổ như Thầy đã nói: sinh, già, bệnh, chết. Thì mấy con phải tự cứu mình
rồi, không thể ai mà chịu đau cho mình được, không ai chết thế cho mình được.
Bây giờ, thí dụ như mấy con thấy là mấy con thương cha mẹ. Mà cha mẹ đau, mấy
con chịu thế đau cho cha mẹ không được đâu. Thương cha mẹ mình cách gì, nhưng
mà mình nói: “Thôi! Mẹ nhức đầu. Thôi để con nhức đầu dùm cho mẹ”.
Không bao giờ có điều đó được.
Cũng như mẹ
sắp sửa hấp hối chết: “Mẹ sống, con sẽ chết thế cho mẹ!” cũng
không bao giờ được đâu. Cái chuyện của nhân quả đó, không ai thế cho ai được hết,
ai cũng phải tự cứu lấy. Vì thế mấy con phải tự giác để mà tu tập. Tự tu tập
thì mấy con tự cứu khổ mình, thì không ai làm cho mình được hết. Mấy con phải
ráng. Ông Phật ổng cũng không có tu cho mình được đâu. Cho nên đức Phật nói: “Các
con tự thắp đuốc lên mà đi, ta chỉ là người hướng đạo”. Nghĩa là các con phải
tự đi, chớ còn đức Phật không đi dùm được.
Cho nên mình
đến chùa mà cầu Phật gia hộ này kia cho mình mạnh giỏi. Thật ra mấy người đó,
mù quáng mê tín mấy con. Phật nào mà cứu khổ mình được? Rồi bây giờ mới đẻ ra đức
Phật Quan Âm cứu khổ cứu nạn, để an ủi tinh thần mình, chớ ông Phật Quan Âm dám
cứu mình à? Chứ thật sự ra nếu mà có Bồ Tát Quan Âm thật sự thì chắc ai mà cứu
khổ. Ở trên hành tinh chúng ta, mấy con biết chỉ có đức Phật Thích Ca Mâu Ni là
con người thật. Còn mấy con kiếm ông Phật Quan Âm thử coi có hộ khẩu trên hành
tinh chúng ta không? Không! Chúng ta tự đặt ra. Rồi ông Phật Di Đà ông ấy ở xứ
nào đâu bây giờ cũng lôi về đây, tìm hộ khẩu không có. Thì như vậy rõ ràng là
chúng ta tưởng tượng ra chứ làm sao mà có những đức Phật này. Ở trên thế gian,
trên cái hành tinh chúng ta chỉ có duy nhất ông Phật Thích Ca, là con người Ấn
Độ, tu hành chứng đạo, rõ ràng có hộ khẩu. Còn toàn bộ ông Phật khác là chúng
ta khéo tưởng tượng.
Cho nên bảy
đức Phật quá khứ không có, còn về sau mà nói chuyện Di Lặc không có. Thế mà đi
các chùa, trời đất ơi! Ông Phật bụng bây lớn nè. Phật gì mà ăn dữ vậy? Có phải
không mấy con? Làm cái gì mấy người tưởng tượng dữ vậy không biết nữa? Thành ra
cái sai của con người chúng ta giàu tưởng tượng. Đem cái câu chuyện của Ngô Thừa
Ân viết Tây Du Ký, là một tác giả tưởng tượng ra Tây Du Ký. Bây giờ lại ở trong
kinh Đại thừa lại có Đấu Chiến Thắng Phật. Trời đất ơi! Đấu Chiến Thắng Phật là
nhân vật tưởng tượng, mà bây giờ lại bắt chúng ta lạy hồng danh, lạy ông Phật Đấu
Chiến Thắng Phật. Có phải không, mấy con thấy không? Nó đâu có, cái tưởng tượng
của nhà văn chứ, làm sao có những cái nhân vật đó có thật? Các con hiểu không?
(40:43) Cho
nên chúng ta hầu hết là bị tưởng ra. Sống trong tưởng mà không biết. Rồi người
tưởng thế này, người tưởng thế khác, nó đủ loại trong này. Cho nên trong những
cái sai mà chúng ta không đủ trí tuệ phán xét cái đúng cái sai. Mà bây giờ các
con cứ đến chùa nào thì thấy cũng có Quan Âm. Trời đất ơi! Chạm một cục Quan Âm
đâu có phải là một cái ít tiền đâu? Rồi là Di Lặc. Ôi thôi chùa nào cũng có.
Ở đây thực sự
Thầy có thờ đức Phật Thích Ca duy nhất thôi, không ai khác nữa hết. Một đức Phật
ôm bình bát khất thực để nhắc nhở chúng ta đi xin, sống để buông xả hết. Sống
không nhà cửa, không gia đình, nghĩa còn đi xin ăn mà thôi. Đó là cách thức ôm
bình bát như cái tượng Phật Thích Ca ôm bình bát. Tượng Phật Thích Ca nằm đó là
Niết Bàn. Trước khi mà chết phải nhập các Định rồi xả bỏ báo thân vào Tứ Thiền,
tịnh chỉ hơi thở, xả bỏ hết. Đó là hành động sống thực để làm chủ sự sống chết
qua hình ảnh của đức Phật nhập Niết Bàn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét