393-SỐNG ĐỘC CƯ PHÒNG HỘ KHÔNG PHÓNG DẬT
(11:58) Nhưng
muốn tu tập nó thì mấy con phải vào trong cái thất sống độc cư, đừng nói chuyện
với ai hết. Chớ mấy con nói chuyện thì bị tâm phóng dật. Bởi mình nói chuyện với
người ta thì mình phải tiếp duyên. Mình phải nghe người ta nói, rồi ý mình phải
khởi ra để trả lời, để đối đáp, thì như vậy bị phóng dật. Cho nên khi chúng ta ở
trong thất thì mục đích độc cư là phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý. Đó là
cái thô mấy con.
Còn ở trong
đó, trong thất mấy con tu là mấy con phải luôn luôn, bây giờ nghe chó sủa, lỗ
tai nghe biết chó sủa liền: “Quay vô, không được nghe chó sủa, mà hãy nghe
thân tâm mình, nghe sự bất động”. Mình tác ý mình nhắc mà, nhắc cho nó quay
vô. Chớ không khéo nó nghe cái này, rồi nó nghe tới cái kia, nó phóng ra ngoài…
Mà nó phóng vậy thì coi như là mình tu hoài, tâm bất động chớ nó bất động có
chút xíu thôi. Nó phóng ra nó làm động hết, nó không có được bất động được.
Cho nên vì vậy
đức Phật nói: “Ta thành Chánh Giác là nhờ tâm không phóng dật”. Các con
thấy rõ. Mà mình ngồi trong thất mình tu, mà mình cứ lôi nó vào hoài, tới chừng
nó không có ra nữa. Nó quay vô, nó nhìn bất động của tâm mình, chừng đó chứng đạo
mấy con. Mà tu nó không lâu đâu mấy con, có bảy ngày chứng đạo nếu mà kéo dài bảy
ngày tâm bất động. Nhưng thực hiện được bảy ngày này thì mấy con phải tu tập suốt
bảy tháng. Trong bảy tháng, tức là trong sáu tháng nỗ lực tu tập, đến tháng thứ
bảy là nó sẽ ở trong tâm bất động.
(13:23) Hàng
ngày mấy con ngồi đây mấy con đâu có làm cái gì đâu. Tới trưa mấy con ôm bình
bát ra xin như quý vị ở đây, mà đâu có gì đâu mà phải khó khăn. Ra ôm bình bát
đi xin, lại đó cái mâm cơm người ta dọn sẵn bưng về ăn. Ăn rồi, vừa ăn vẫn vừa
lắng nghe, coi tâm mình nó thích ăn cái gì? Nó còn dục cái gì? Nó còn muốn
gì? “Bữa nay sao mà cho cái này ăn không được”. Đó là mình bị phân
tâm, mình bị phóng dật rồi. Không được. “Ờ, bữa nay phải cho cái này ăn
ngon quá. Phải cho thêm một chút nữa thì đỡ quá”. Tức là mình sinh dục,
mình ngăn chặn ngay liền: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Ăn để sống
chớ không phải ăn để ngon, ăn để cầu nhiều”. Cho nên mình ngăn chặn luôn. Cả
trong cái giờ ăn cũng vẫn phải tu nữa, chớ đừng nói chi là tất cả những giờ
khác.
Cho nên đến
khi mà đến giờ ngủ, ngủ được thì nó ngủ, mà thức dậy thì tu liền. Mà ngủ không
được thì nằm đó giữ tâm bất động: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.
Mày không ngủ thì tốt, mà ngủ thì tao cũng cho ngủ chớ không phải không. Nhưng
mà có giờ giấc”. Còn nếu mà ngoài giờ mà không cho ngủ mà nó ngủ thì không
được, không được ngủ phi thời. Cho nên không được ngủ. Mà bây giờ nó ngồi nó cứ
lừ đừ, mà đi kinh hành Chánh Niệm Tỉnh Giác cũng không hết. Ôm pháp Thân Hành
Niệm dập ngay liền, nó sẽ chết luôn. Cho nên nó tỉnh lại, không còn buồn ngủ.
Đó cách thức
để mình phá tất cả những chướng ngại pháp mấy con. Cuối cùng thì mình giữ được
tâm bất động thì mình chứng đạo, không có gì hết. Chứng đạo chỗ tâm bất động mà
thôi. Mấy con thấy hay không? Mà người nào cũng làm được, mà không làm được thì
quá uổng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét