388- NHÌN THẤY LỖI MÌNH ĐỂ SỬA
(1:29:55) Phật
tử: Bạch Thầy, con còn thắc mắc vầy nhờ bạch Thầy dạy cho con. Tâm con
cứ, mỗi lần sáng con bán đó Thầy, bán trước nhà con, con thấy có những người mà
họ cái tâm họ xấu, họ nói ra những điều ác, con tìm cách con khuyên đó Thầy,
cái con khuyên xong sao mà họ không nghe, họ hay biện minh cho họ, rồi con với
họ nói qua về. Lát bắt đầu họ về, từ trưa đến chiều trong cái đầu óc con nó lại
nghĩ trở lại những cái điều vừa nói với người đó là sao hả Thầy?
Trưởng
lão: Bây giờ Thầy
nói như thế này: Thấy lỗi mình đừng thấy lỗi người, ai làm lỗi gì, nói gì kệ
nhân quả họ chịu. Bây giờ con không đủ khả năng khuyên họ đâu, khuyên họ họ nói
con còn tức giận nữa, thôi đừng nói gì hết. Tốt hơn con thấy lỗi con để mà con
sửa, mình thấy cái của mình để mình sửa. Cho nên đức Phật nói: “Thấy lỗi
mình đừng thấy lỗi người”. Càng thấy lỗi người mình càng khổ đó mấy con,
cho nên đừng có nhìn ai hết mà hãy nhìn mình, các con hiểu chưa? Có vậy thôi,
nghe theo lời đức Phật đi là giải thoát, để cho mình sửa mình, mình thấy những
cái ác pháp đó tâm mình nó giận hờn phiền não. Chứ còn thấy cái sai của người
ta tức là mình đã bị ác pháp lôi. Mình thấy cái ác pháp của người ta, mình thấy
người ta sai, cái mình khuyên người ta để mình muốn làm tốt chứ gì, tốt cho họ
chứ gì, nhưng mà không ngờ mình bị ác pháp lôi nó làm cho mình khổ đó con. Cho
nên thôi, thấy lỗi mình đi để mình sửa cho mình càng ngày cho hết tham, sân, si
trong này cái đã.
Chừng nào
mình mà làm chủ được bốn sự đau khổ rồi thì lúc bây giờ đó mình quan sát mình
thấy người đó có duyên thì mình nói còn không có duyên mình cũng không dám nói.
Nói họ cũng không nghe đâu, không có duyên giờ Phật nói họ cũng không nghe chứ
huống hồ là mình, là con phải không? Thôi mấy con nghỉ mấy con con ráng về tu,
ráng về tu tập mấy con.
HẾT BĂNG.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét