387- CHẾT Ở TRONG TRẠNG THÁI NIẾT BÀN
(1:25:40) Phật
tử: …
Trưởng
lão: Bởi vì Thầy
nói như thế này chung cho quý Thầy biết. Tất cả các cái bệnh ở trong thân của
chúng ta, nghĩa là bất cứ bệnh gì, bệnh ngặt nghèo gì mà cứ ôm chặt cái tâm bất
động, chết cũng ở trong tâm bất động thì mấy con không còn tái sanh luân hồi.
Cái thân này nó chết nó đâu còn tái sanh luân hồi, bởi vì cái tâm bất động là
cái chỗ giải thoát của đạo Phật rồi, các con hiểu chưa? Mà bây giờ nó sống thì
nó hết bệnh có vậy thôi. Tại vì mấy con cứ sợ cái bệnh, cứ lo cái bệnh. Bây giờ
nó chết ngay bây giờ mà mình ở trong cái chỗ Niết Bàn không phải là sướng hơn
mang cái thân này sao. Cho nên cứ giữ cái tâm bất động cho mày chết đi tao vô
Niết Bàn cho rồi, nó đâu còn bị động nữa.
Mà nếu nó
còn cái nghiệp chưa có chết thì nó phải sống thôi, mà sống thì mình đã thắng
cái giặc cảm thọ chứ gì, giặc bệnh rồi chứ gì, con thấy rõ không. Bởi vậy Thầy
nói, chỉ có cái gan dạ chút thôi, đừng có sợ cho mày mệt đi, cho mày mệt mày tắt
thở tao ở trong tâm bất động cho rồi, tao vào Niết Bàn luôn tao bỏ thân này
luôn không phải sướng sao? Con cứ sợ rồi người này phải phụ giúp để thở trở lại,
để không chết uổng. Trời đất ơi! Lớn tuổi rồi còn tiếc cái thứ gì? Chết được
thì chết cho rồi. Thì cần như chú này với chú Phước Tồn kìa, trẻ chết chết luôn
cho rồi đi chứ ở đó, chết vào Niết Bàn không sướng hơn là để già như mấy ông, mấy
cụ phải cực khổ không? Đi lụm cụm cực khổ chứ, còn trẻ cho chết đi, mà chết ở
trong Niết Bàn ta chết chứ, chứ chết mà ngoài Niết Bàn tao không chết đâu. Nhất
định là bây giờ nhất định là không có chết ở ngoài Niết Bàn.
Mà cái trạng
thái Niết Bàn, Thầy đã chỉ: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”,
còn cái chỗ nào nữa mà mấy con không giữ gìn nó, bảo vệ nó. Đó là cái chân lý của
đạo Phật mà, cái chân lý giải thoát của người ta, Diệt đế của người ta rồi. Mà
chỉ ngay cái chân lý để cho mấy con bảo vệ, giữ gìn cái chân lý đó. Sống thì mấy
con cũng ở trong cái chân lý đó mà chết cũng ở trong chân lý đó, nghĩa là sống
cũng ở Niết Bàn mà chết cũng ở Niết Bàn, đâu có mất phần gì của mấy con. Mà cứ
bị lôi ra ngoài ác pháp, làm mấy con mất hết Niết Bàn rồi còn gì. Tại sao biết
mà không ôm chặt cái Niết Bàn của mình. Mà Thầy ví dụ như mấy con lọt xuống biển
mà giờ có cái phao ôm cái phao mà vượt biển, nó có vậy thôi, đâu có gì đâu. Cái
pháp quá tuyệt vời! Không có cái chỗ nào mà chê hết: Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự. Đủ nghĩa rồi không còn gì nữa hết, chỗ này không còn chỗ đau khổ
nữa, đau khổ không có vô đây được, cứ đuổi đi còn nó đau thì mặc nó, có gì đâu
mà sợ, nó mệt mặc nó, tao đây chỉ biết bất động thôi mệt kệ mày. Cái thân này
nó thở, nó mệt, nó này kia, nó rên làm gì làm, còn riêng mình bất động. Mấy con
nhớ kỹ cho Thầy.
(1:28:33) Cho
nên vì vậy mà khi mạnh mấy con đã tập bất động quen rồi, khi đau mấy con không
sợ thằng nào hết. Thì bây giờ đang đau thì ôm chặt cái phao bất động này đi, đừng
có lo. Mấy con còn chút xíu sợ chết là mấy con đi về địa ngục. Quỷ sứ, diêm
vương nó chờ mấy con dưới đó. Hễ mấy con còn sợ chết là nó chờ đó để nó mở cửa
nó đón mấy con, có vậy thôi. Ông Phật Thích Ca ông mở cái cửa Thiên Đàng, ông mở
cửa Niết Bàn mở thiệt lớn mà mấy con không chịu vô bây giờ ông cũng không làm
sao kéo mấy con được hết. Mà địa ngục nó mở cửa mấy con lơ mơ là mấy con vào
đó. “Ôi giời ơi đau quá!”. Địa ngục nó mở đó đó. Hễ mấy con rên la
một chút, mấy con thấy mệt: “Cô phụ giùm tôi bóp chỗ này, xoa chỗ kia” đó
địa ngục nó mở rồi đó, là mấy con xuống địa ngục rồi, hễ chết đi là mấy con lọt
trong địa ngục. Mấy con hiểu chưa?
Thôi bây giờ
đủ rồi mấy con, về ôm chặt cái này đi để cứu mấy con.
Phật tử: Giờ con bạch Thầy chút nữa. Thí
dụ con có bệnh nặng thì con cần tu nhiều hay là tu ít?
Trưởng
lão: Tu sức con
thôi, nghỉ rồi tu rồi nghỉ rồi tu. Bởi vì mình đang bệnh cho nên mình tu vừa
cái sức của mình, sức của mình ít thì mình tu ít, nhưng mà mình tu nhiều, tu
nhiều là tu nhiều lần có vậy thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét