360- TÁC Ý TÂM VÀO BẤT ĐỘNG, THANH THẢN, AN LẠC, VÔ SỰ
(4:24) Trái
lại, đức Phật dạy chúng ta đó ly dục, ly ác pháp, bằng phương pháp Như Lý Tác Ý
để cho cái lậu hoặc, tức là cái đau khổ của thân và tâm nó không còn nữa. Đức
Phật dạy: “Có Như Lý Tác Ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, mà đã sanh thì
bị diệt”, cái phương pháp tu, dạy cái phương pháp tu. Hằng ngày mình tác ý:
“Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”.
Rồi mình ngồi
im vậy chứ một chút nó có niệm, nó có cái niệm của nó. Khởi cái vọng tưởng, thì
mình lại nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Nghĩa là mình
chấp nhận cái sự thanh thản, an lạc của cái tâm của mình thôi, cái tâm không có
nghĩ ngợi gì hết. Mình chấp nhận nó, nhưng mình không diệt nó. Mình không dùng
một cái đối tượng nào để mình diệt cái ý thức, nhưng mà mình chỉ tác ý thôi.
Cho nên mình
tác ý, cái ý thức của mình tác ý. Bởi vậy mình tác ý: “Tâm bất động”,
tức là cái ý của mình tác ý ra cái câu đó. “Tâm bất động, thanh thản,
an lạc vô sự” nhắc nó thôi. Rồi mình ngồi im lặng chứ mình không dùng
cái gì để cho nó hết vọng tưởng. Ngồi im lặng để thấy sự im lặng đó là bất động.
Rồi nó có một
cái niệm nữa thì mình lại tiếp nữa. Suốt ngày mình cứ mình làm cái công việc
đó, cho đến cuối cùng thì nó ly hết. Nhưng mà mình xét thấy cái tâm của mình:
Sao lại nó hay khởi cái niệm này nhiều mà cái niệm kia ít? Thì cái niệm nào nhiều,
mình thấy cái niệm đó nó do cái tham, sân, si, mạn, nghi. Nó lo lắng, nó thương
nhớ thì mình biết đây cái niệm thương nhớ ái kiết sử, thì mình dùng một cái câu
tác ý cho đúng với cái câu đó.
Cái niệm,
mình cứ nhớ cái người này nói mình thế này, người nọ nói mình thế này, nó làm
cho mình tức thì đây là cái niệm sân. Cái niệm hồi nãy mình thương nhớ là niệm
ái kiết sử, còn cái niệm này là cái niệm sân. Nó cứ nhớ cái người mà, hôm qua
cái ông đó hay hoặc là cái anh đó ảnh nói nghe nó khó nghe quá. Tức là cái mục
đích mà khó nghe đó, thấy người ta nói mà mình thấy nó chướng ngại mình á, đó
là cái niệm sân mấy con, niệm sân.
Mà muốn cho
nó hết thì nó cũng không khó. Mình biết cái niệm ái kiết sử thì mình sẽ tác ý
cái câu. Cũng như hồi nãy mình nói “Tâm bất động”. Đó là nó không
có cái niệm nó không đáng, mà bây giờ cái niệm mình thấy được cái tâm của mình
ái kiết sử. Mình ái kiết sử thì mình tác ý. Mình tác ý cái câu để cho mình lìa
cái ái kiết sử. Mình tác ý: “Ái kiết sử là nhân là quả mới gặp nhau, để
thành ra có những cái duyên thương nhớ nhau thì đây là nhân quả hãy bỏ đi”.
Mình nhắc
nó “Hãy bỏ đi”. Rồi bắt đầu “Quán ly kiết sử, tôi biết tôi hít
vô, quán ly kiết sử, tôi biết tôi thở ra”, ly là lìa đó con. Mình nhắc nó,
thì mình hít vô thở ra biết hơi thở vô ra. Rồi mình nhắc: “Quán ly kiết sử,
tôi biết tôi hít vô. Quán ly kiết sử, tôi biết tôi thở ra”. Rồi mình lại
hít vô thở ra một hơi thở nữa, rồi mình lại nhắc nữa, như vậy mình tu ba mươi
phút thôi. Nhưng một thời gian sau thì mình lại không nhớ. Mình không nhớ, mình
không có thương ghét ai nữa hết, thấy rất bình thường.
(7:32) Đối
với mọi người trong gia đình mình cũng làm hết bổn phận. Nhưng nó lo lắng cho một
người nào nhiều nhất thì nó không lo đâu, nó không có đau khổ nữa, đó là nó ly.
Còn bây giờ cái tâm mình nó hay dễ giận hờn. Như bây giờ mấy quý Phật tử về đây
thăm Thầy, mà thấy cái tâm mình nó, ai nói gì nó trái ý mình cái nó dễ tức giận.
Mà giờ muốn
cho nó hết thì mình cũng có cách thức mình tu tập. Vì trong Định Niệm Hơi Thở
khi quý Phật tử trở vào trong chùa ở trong đó, xin cái tập sách “Mười chín
cái đề mục của Định Niệm Hơi Thở”. Rồi về mình đọc nghiên cứu cái đó. Rồi
coi những cái đề mà cái tâm mình nó hay bị, nó bị chướng ngại thì mình dùng cái
đề mục đó để mình tu, mình xả ly nó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét