319- TU SĨ PHẢI GIỮ VỆ SINH
(10:24) Mấy
con thấy đường xá xe cộ chạy qua chạy lại có ai nói đâu. Nhưng mình bước chân
vào Tu viện rồi thì mình phải theo cái nề nếp mà tu tập. Cái thứ nhất Thầy xin
nhắc nhở mấy con:
Là một tu sĩ
Tu viện Chơn Như là phải vệ sinh. Các con thấy mấy cái phòng vệ sinh của mấy
con chưa? Thầy đã quăng ném đồ, tất cả trong nhà vệ sinh như cái thùng rác, mấy
con sống bẩn, rất bẩn! Tu sĩ mà bẩn thỉu như vậy à? Đến đây tu tập! Mấy con tưởng
cái nhà cái phòng vệ sinh của mấy con là cái thùng rác sao? Cái gì cũng ném
trong đó.
Thầy nói thà
Tu viện Chơn Như không có người hơn là có người mà sống bẩn thỉu như vậy. Mấy
con ngoài đời sao, mấy con sống sao, kệ! Nhưng mà vào đây rồi thì mấy con phải
theo cái nề nếp. Thầy thì trăm công ngàn việc đâu có đi coi sóc cái chuyện nhỏ
mọn. Ít ra mấy con đến đây mấy con cũng biết chớ? Thầy vào cái phòng của Minh
Nhân ở, treo màn treo chuỗi làm quá công chúa à? Cái nhà mấy con treo màn treo
chuỗi, là mấy con làm cái gì? Trước sau để làm gì? Để ngủ chớ để làm gì?! Để
người ta đi ngoài không thấy chớ gì?
Người chơn
chánh thì sống cửa sổ mở, cửa cái mở. Đàng hoàng! Không giấu đút gì hết. Còn mấy
con ở trong thất của mấy con Thầy thấy in màn the trướng gấm ở trong đó. Còn bước
vào cái phòng vệ sinh thì thôi, thôi không có chỗ nào mà chen. Thầy gọi nói là
cái thùng rác là phải. Đó là Thầy nói một vài cái điều, mà tu sĩ của Chơn Như
phải tu như thế nào? Đã sai, rất sai! Lẽ ra phải có một cái tổ chức, nhưng mình
là tu sĩ rồi, cho nên Thầy thấy chỉ cần đến đây mình nỗ lực tu, mình sống đúng
cái nề nếp tu thôi cũng được, cần phải tổ chức chi cho nhiều người. Nó đâu phải
là một cái tập thể của ngoài đời, kẻ vậy kẻ khác. Mình ở đây mình có cái mục
đích để tu giải thoát, cho nên người nào cũng nhắm vào mục đích đó để tu. Chớ
đâu phải là người nghĩ cái nghĩ cái này, người nghĩ cái kia cái nọ, thì phải có
cái tổ chức, để lèo lái cho nó đi. Nhưng cuối cùng Thầy nói thật sự Tu viện này
mà nếu không có tổ chức thì chắc chắn là nó bừa bãi, còn y như là ngoài đời,
không khác gì hết.
(13:46) Thương
xót chúng sanh khổ! Khi tu xong rồi nghĩ mình làm chủ được bốn sự đau khổ Sanh
- Già - Bệnh - Chết. Chúng sanh thì còn trôi lăn trong lục đạo, Sanh - Già - Bệnh
- Chết là nỗi khổ của mọi người mà không dạy thì tội nghiệp, mà dạy thì quá vất
vả khổ. Nhưng đúng là Thầy đã đem cái kinh nghiệm dạy lại cho mấy con thì Thầy
phải chịu vất vả rồi. Cho đến hôm nay, tưởng mấy con vào đây tu tập thì lo mà
tu mà thôi, sống đúng cái hạnh tu nhưng lại nói chuyện, đi qua đi lại, người
này cặp bè người bạn thì như vậy còn gì nữa.
Một mình Thầy
mà quản lý về cái hạnh độc cư mà vừa nam mà vừa nữ, thì chắc tối ngày Thầy phải
đi suốt đêm suốt ngày. Mà càng đi suốt đêm suốt ngày thì mấy con còn tinh xảo
hơn nữa muốn nói chuyện lại có mánh khóe khác nữa. Cho nên tự giác tự nguyện chớ
còn làm cái việc này là làm cái việc vô ích, vô ích! Cho nên trong cái phần của
các con, cái người mà muốn vào đây tu thật tâm. Thì chính quyền thì rất khó chớ
không phải dễ, phải đăng ký, chớ không phải dễ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét