317- LỜI NHẮC NHỞ TU SĨ
(0:00) Trưởng
lão: Hôm nay mấy con được nghe Thầy nói chuyện. Thứ nhất là Thầy về
đây là để sắp xếp lớp cho mấy con có cái lớp từng thấp đến cao, chớ không phải
tu chung chung như thế này. Đó là cái quan trọng. Bởi vì mấy con tu, chính mấy
con ngồi đây không biết mình ở cái lớp tu pháp môn nào? Nó đều là căn bản, nhất
là mấy con tu sĩ, khi đã trở thành tu sĩ Phật giáo là mấy con nghe nói cắt ái
ly gia, xuất gia sống không nhà cửa, không gia đình. Là mình bỏ hết rồi mấy
con, là mình xuất gia là mình bỏ hết rồi, mà mình vào tu mình còn đi ra đi vô,
đi tới đi lui thì cái đó cái hạnh xuất gia như vậy sao?
Các con cứ
nghĩ đi, bây giờ vô cái chùa đó xuất gia rồi, mặc áo như mấy con màu vàng màu
này kia mà cạo đầu đi nữa mà đi tới đi lui từ chùa này sang chùa khác, đi tới đi
lui. Xuất gia có nghĩa là tu làm sao làm chủ bốn sự đau khổ Sanh - Già - Bệnh
Chết, mới xứng đáng là đệ tử của Phật. Bởi vì ông Phật ổng làm chủ Sanh - Già -
Bệnh - Chết mới có thành đạo Phật, mà mình người xuất gia là mục đích mình phải
chọn lấy cái tu hành chớ không phải là chiếc áo với cái đầu trọc, cái đầu cạo
trọc. Vì vậy mới xứng đáng là xuất gia!
Cho nên cái
lớp của mà xuất gia của mấy con cạo tóc được sắp xếp theo cái lớp xuất gia chớ
không có được theo cư sĩ, tu cái lớp nào ra lớp nấy mấy con. Và đồng thời khi
mà đến Tu viện Chơn Như tu là đến Tu viện để tu tập làm chủ bốn sự đau khổ chớ
không phải đến đây chơi hoặc đến đây thăm quan, không phải đến đây chơi! Cho
nên quyết định vào đây là kể như cuộc đời phải chứng đạo, phải làm chủ bốn sự
đau khổ, mới có rời khỏi Tu viện. Còn vô đây vài bữa đi chơi, vài bữa đi chơi đừng
có vô đây! Thầy không chấp nhận vấn đề đó, ở đây đào tạo người tu để giải thoát
chứ không phải đào tạo người đi chơi. Thà là ở đây không có người, mà có người
thì phải tu cho đúng.
Hạnh độc cư
mình đâu? Đi như vậy thì làm sao giữ hạnh độc cư phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng,
thân, ý của mình. Cho nên hạnh độc cư là quan trọng, rất quan trọng! Đến đây sống
là cho một cái thất nhất định như cội Bồ Đề. Nếu không chứng đạo thà nát xương
dưới cội Bồ Đề y như Phật vậy mới được chớ. Là người tu sĩ mà, là người bỏ hết
đời, không còn nhà cửa, không còn gia đình, không còn nhớ một cái gì tất cả những
cái ái kiết sử của chúng ta. Như vậy mới gọi là tu tập, như vậy mới gọi là tu tập!
(02:48) Nhưng
vì mấy con cũng chưa có biết cách cho nên Thầy nhắc nhở, để biết cái lỗi của
người xuất gia làm sai rất nhiều, làm sai rất nhiều! Phải nỗ lực, sống cho
đúng, phải tha thiết, phải tìm cầu sự giải thoát cho chính bản thân mình làm chủ
được bốn sự đau khổ của bản thân mình, mới là mãn nguyện của một người tu. Chớ
không phải là mãn nguyện với chiếc áo, chớ không phải mãn nguyện với những cái
giấy tờ để xin ờ có điệp đàn Sa di, Tỳ kheo là đủ, không phải đâu! Thiếu gì Hòa
thượng có điệp đàn, thiếu gì người đứng trên cái Giáo hội cấp giấy tờ cho chúng
ta. Nhưng mà họ đâu có làm chủ Sanh - Già - Bệnh - Chết không? Đau bệnh đi nhà
thương uống thuốc, rồi đau nhức ai chịu, hoàn toàn là quý vị chịu hết.
Cho nên ở
đây có mục đích khác, chớ không phải là như Giáo hội chúng ta tu tập cách thức
cầm chừng có hình thức mà thôi, ở đây không phải hình thức. Mà sự thật là phải
làm chủ sự sống chết. Mặc chiếc áo tu sĩ đầu cạo là chứng tỏ chúng ta bỏ hết cuộc
đời, đời không còn dính dấp chúng ta nữa hết, chỉ còn quyết một con đường là nỗ
lực tu để làm chủ Sanh - Già - Bệnh - Chết. Đó là người tu sĩ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét