31- CHƯƠNG TRÌNH RÈN LUYỆN ĐẠO ĐỨC
(25:33) Cho
nên Thầy tiếc rằng chưa có dịp. Thầy sẽ mở những cái lớp học đạo đức. Bởi vì
trong năm giới đó mỗi một cái giới ít ra mấy con phải học đạo đức là ba tháng,
chứ đâu phải học ít đâu.
Mấy con sẽ
thấy Thầy nêu ra một cái câu chuyện đạo đức của một cái cậu bé. Cậu đi học rồi
trên con đường đi học đó cậu thấy những con sâu nó bị trời mưa nó bò lên, rồi cậu
sợ người ta đi trên cái lề đường như vậy, người ta không có nhìn thấy, người ta
đạp chết những con sâu tội nghiệp, cho nên cậu bé đi học này cậu mới đi lượm từng
con sâu, mới bỏ xuống những cái chỗ khác, cho tránh cái đường không có để cho
người ta đạp chết.
Nhưng mà có
trễ giờ, làm hết cái công chuyện đó thì cậu bé trễ giờ học. Vô trường trễ giờ,
cô giáo mới gọi về gia đình nói. “Cậu bé tên đây nè, bữa nay đi học báo
cho bà biết nó đi học trễ đó, không biết nó làm cái gì đó”? Cô giáo đã
phạt cái cậu bé này đi học trễ, thì cậu vui lòng cậu chấp nhận bị phạt. Nhưng
mà về nhà thì bị mẹ mình khủng bố một trận nữa, nhưng bà mẹ hỏi: “tại sao cô
giáo báo bữa nay con đi học trễ?” Cậu bé này mới thành thật mà thuật
lại cho bà mẹ, bà mẹ ôm con khóc, tức là bà mẹ có cái lòng thương yêu đúng đắn. Con
của mình nó biết thương yêu từng con sâu kia mà, cái tình của nó, nó tỏa ra rất
rõ, nó học trễ nó bị phạt, nhưng mà nó làm một cái điều mà không thể người lớn
làm được. Mấy con thấy chưa?
Cho nên nói
bà mẹ khóc mới là cái người đạo đức. Khi nghe đứa con nói rồi bà ôm đứa con bà
khóc, với một tình thương của người mẹ. Những cái câu chuyện đó nó thấm thía vô
cùng, nó có cái gì nó làm chúng ta xúc động. Từ đó nó nhắc nhở cái hành động
chúng ta biết thương yêu.
Thầy đưa ra
những cái mẫu chuyện như trong "Tâm hồn cao thượng" của
một người Ý viết mà được dịch ra tiếng việt của mình - Hà Mai Anh dịch ra. Có
câu chuyện có hai đứa bé được lãnh sự Ý gởi xuống tàu cho về nước. Hai người một
cậu bé và một cô bé. Hai người này chỉ độc thân có một mình trên chiếc tàu, cho
nên hai người mới nhắc lại gia đình này kia. Bây giờ về nước nhưng mà một người
thì còn cha mẹ, còn em út, còn một người thì không ai; bây giờ về chẳng biết
mình nương tựa vào ai nữa. Nhưng mà mình là người Ý thì mình phải về nước Ý, chứ
không thể ở nước người ta được. Do đó khi mà tàu đắm thì cái cậu bé này ở lại
tàu mà chết trong chiếc tàu. Cậu bé ôm cái cô bé này mà ném xuống, “vì chị
còn có anh, còn có cha mẹ, còn có người thân, còn em không còn ai hết...”
Cái sự hy
sinh chúng ta thấy xúc động, dám hy sinh sự chết của mình cho một người khác,
mà cái nghĩ của một đứa bé mà nghĩ được cái cô bé đó còn anh, chị, em; còn cha
mẹ, chết đi thì cha mẹ rất khổ; còn mình đâu còn ai mình chết thì thôi. Thầy
nêu rõ ràng đó để mà Thầy nói trên cái đạo Đức Hiếu Sinh - cái lòng thương yêu.
(28:54) Bởi
vậy cuốn sách Đạo Đức rất là có giá trị. Nó có những cái mẩu chuyện, mà Thầy
tìm những cái mẫu chuyện đó xảy ra trong xã hội của chúng ta. Có nhiều cái bài
báo nó xảy ra những cái chuyện rất thật, nó có mà nó rất là thiết thực. Thầy
đưa ra những cái bài đó để mà Thầy nêu lên cái đức hạnh về cái lòng thương yêu,
nói về cái Đức Hiếu Sinh.
Cho nên Thầy
dạy, Thầy giảng ba tháng học mấy con gom góp những cái đức hạnh quá đẹp đẽ, nó
làm cho chúng ta có một xúc động rất lớn trong tâm hồn. Từ đó chúng ta thấy
mình cần phải trở thành một con người tốt mấy con. Đó là cái dạy đạo đức của Thầy
đó mấy con - dạy bằng thiết thực chứ không phải dạy khô khan.
Nhưng vì
chưa đủ duyên là tại vì Thầy hiện đang cố gắng để đào tạo một số giáo viên, cái
số người đứng giảng. Một mình Thầy thì làm sao giảng. Khi mà những cái bài giảng
đó đã soạn sẵn rồi, thành giáo trình, giáo án rồi, thì bắt đầu về mở lớp thì
không những mình mở đây có 5 – 10 người học sao? Nhiều nơi và nhiều nơi để phổ
biến được cái đạo đức này, thì phải có nhiều người đứng dạy chứ, thì mấy con biết
Thầy đang đào tạo một số giảng viên để mà người ta đứng lớp thay Thầy. Chẳng
qua Thầy dạy một lớp thôi không thể dạy hơn được.
Thầy đang lo
lắng cái số người để vừa thừa kế Thầy mà cũng là vừa đứng lớp dạy để tiếp tục
triển khai cái nền đạo đức nhân bản của Phật giáo sống không làm khổ mình, khổ
người. Đó là cái tâm nguyện của Thầy. Mà cái đội ngũ giáo viên, cái đội ngũ mà
cần phải đào tạo họ chứ không thể nào không (đào tạo) được.
Bởi vì họ
thuyết giảng mà họ sống không đúng, thì không thể nào nói đạo đức được. Một ông
Thầy giáo cấm học trò không hút thuốc mà ra quán kia thấy ông Thầy giáo ngồi
hút thuốc thì mấy con nghĩ làm sao? Đâu được. Dạy đạo đức là ông Thầy giáo là
phải gương hạnh cho học trò.
Dạy học trò
không xả rác, mà ông Thầy giáo ném cái tàn thuốc ở dưới cái đường đi thì mấy
con nghĩ sao? Dạy học trò giữ gìn môi trường sạch đẹp, thế mà cái hành động như
vậy, thì ông Thầy dạy như vậy có xứng đáng là ông Thầy không? Cho nên cái ông
Thầy phải thân giáo chứ không phải thuyết giáo suông, cách thức của Thầy đào tạo
cái người đứng lớp dạy là như vậy. Cho nên ở đây cái lớp học của chúng ta…
Bây giờ mấy
con tu tập sau khi mà… Thật sự ra mấy con muốn vào tu thì trải qua một cái lớp
học đạo đức năm giới này xong rồi, thì Thầy mới cho mấy con vào tu tập Thiền Định
gọi là: Giới, định, tuệ mấy con. Cách thức của Thầy dạy nó lớp lang, nhưng mà
vì chưa có người.
Mấy con đến
đây để tập sống độc cư, sống ăn ngày một bữa, sống để phá hôn trầm, thùy miên của
mình để tập luyện cái thô. Chứ mà sau khi mà Thầy mà mở mang hẳn hòi hoàn toàn
có người hoàn toàn rồi thì mới vô phải học cái gì? Bài vở như thế nào? Rồi tu đến
mức độ nào? Thiền Định phải tu tập những cái pháp Thiền Định gì? Cơ bản nó đi
vào chứ không thể nói chung chung. Một chương trình giáo dục đào tạo là phải có
giáo trình giáo án chứ không thể nói chung chung được.
(32:05) Thí
dụ: Như lớp Một phải học cái gì; lớp Hai phải học cái gì; tiểu học phải học cái
gì; mà Trung học học cái gì; Đại học học cái gì chứ. Đâu có mà cách thức tưởng
không đâu. Thì đó là một cái chương trình giáo dục của Thầy sau này.
Giờ mấy con
có gì muốn hỏi Thầy không? Có gì không con nếu không có thì thôi. Con muốn hỏi
về cái gì con? Cái gì con muốn hỏi cái bản chất hả?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét