30- THỰC HÀNH SỐNG ĐẠO ĐỨC THẾ NÀO?
(16:10) Cho
nên chúng ta biết được Phật pháp thì hãy cố gắng mà tu tập, cố gắng mà học cho
thông suốt những cái đạo đức, bởi vì đạo đức không có nghĩa là lý thuyết suông,
chúng ta học đạo đức Hiếu Sinh, thì chúng ta biết cái lòng thương yêu của chúng
ta. Nhưng cái lòng thương yêu đó nó có nhiều cấp độ thương yêu. Một người đi
đây ra cửa cổng mà cẩn thận trên bước đường thương yêu, trên cái lòng thương
yêu của chúng ta.
Thứ nhất là
thương mình, thứ hai là thương chúng sanh dưới bàn chân của chúng ta, đi mà
không có cẩn thận thì chúng ta thứ nhất là chúng ta sẽ đạp loài chúng sanh như
kiến, trùng … là những con vật đang sống nó sẽ bị dưới gót chúng ta đạp lên
thì chúng nát bấy và chết rất là đáng thương, rất là tội nghiệp. Nếu chúng ta
không cẩn thận thì chúng ta sẽ đạp miểng chai, hoặc sụp hố, hoặc đá những cái tảng
đá làm cho chúng ta đau nhức, đó là chúng ta thiếu đức cẩn thận hiếu sinh, tức
là thiếu cẩn thận thương yêu mình và thương yêu chúng sanh. Đó! Nó có cấp độ
mà.
Cho nên tai
nạn giao thông xảy ra là tại vì mình không hiểu Đức Hiếu Sinh Cẩn Thận Giao
Thông. Mình thấy đường vắng là chạy ào ào, không ngờ ở trong cửa cổng hay hoặc
là cái ngõ hẻm nhỏ ở dưới kia xe vọt lên thì bên đây chạy ào ào thì phải đụng,
không thể thắng kịp. Chúng ta cảnh giác cẩn thận từng chút, không biết ở trước
mặt mình cái hàng rào kín đó biết đâu chừng có người chạy qua thì làm sao.
Cho nên cẩn
thận dè dặt khi lái xe trên đường thì tai nạn giao thông sẽ giảm xuống liền. Ai
cũng biết giữ gìn cẩn thận thương mình, thương người thì chắc chắn tai nạn giao
thông không có. Ai cũng học luật lệ giao thông nhưng nhiều khi chúng ta không
biết, không có đạo đức thì trách nhiệm đạo đức chúng ta không có. Khi chúng ta
không thấy người cảnh sát thực hiện luật lệ giao thông, thì chúng ta chạy ào
ào, thì cái đó là cái lỗi do chúng ta thiếu học đạo đức mà thôi.
(18:18) Cho
nên khi mà rèn luyện đạo đức thì chúng ta dạy biến ra hành động chứ không thể
lý thuyết suông, chúng ta biến ra hành động sống của chúng ta, để nó trở thành
cái thói quen trong cái hành động của chúng ta, nó làm tốt lại cho cuộc sống của
chúng ta.
Hôm nay Thầy
nói đại khái để cho quý Phật tử hiểu, còn sự tu tập thì chúng ta gặp nhiều cái
khó khăn, gặp nhiều cái sai khi tập luyện thì chúng ta nên hỏi lại kỹ, hỏi kỹ!
Có những hiện tượng trạng thái gì, có những cái hiện tượng làm chúng ta mệt nhọc,
khó khăn thì hỏi lại.
Bởi vì pháp
Phật đã dạy: "Pháp ta không có thời gian đến để mà thấy".
Không tu tập thôi, tu tập phải thấy sự an ổn của nó, phải thấy sự giải thoát,
mà thấy khổ sở, thấy nhọc nhằn, thấy mệt mỏi, là chúng ta tu tập sai. Cho nên
khi mà có những hiện tượng mà nó làm cho chúng ta khó khăn, khổ sở thì hãy
trình lại người hướng dẫn. Người hướng dẫn người ta xem xét coi mình tu có đúng
hay không, rồi người ta hướng dẫn cho mình những pháp để rồi mình tu tập đạt được
kết quả.
Đức Phật nói
được thân người là khó, không phải dễ được thân người, mà đem lại cuộc sống cho
thân người được bình an còn khó hơn. Cho nên đức Phật nói: "Được
thân người là khó, mà được chánh pháp còn khó hơn", đem lại sự buồn
phiền nó dễ lắm mấy con, không có khó. Hở ra một chút mấy con đem lại giận hờn
mấy con dễ lắm, hở một chút thì mấy con thích ăn cái này, ăn cái kia. Nhưng mà
rồi sau một cái cơn ăn để chạy theo dục lạc đó, thì một cái cơn bệnh hoành hành
mấy con liền.
Mấy con đem
sự đau khổ vào tâm mấy con rất dễ, mà đem vào tâm của mấy con một sự giải thoát
rất khó, không phải dễ. Đó là luôn luôn lúc nào nó đem thân tâm của mấy con
cũng vào cái chỗ bình an, mà thường là chúng ta không quý trọng cái sự sống của
chúng ta, nên thường chạy theo những cái lòng ham muốn, mà đem nó vào chỗ đau
khổ, đem vào chỗ đau khổ mấy con.
Vậy mấy con
có điều gì cần hỏi Thầy để rồi Thầy sẽ trả lời những điều mấy con thưa
hỏi, để mấy con biết cách để dẫn tâm vào đạo, đừng dẫn đạo vào tâm! Một
người Niệm Phật là một người dẫn đạo vào tâm; một người mà cầu cúng, cầu siêu,
cầu an, đó là cái người đó dẫn cái đạo vào cái tâm chứ không phải dẫn tâm vào đạo.
Cái đạo là giải thoát, mình phải đem nó vào chứ đừng có dẫn cái đạo mà vào tâm
của mình thì nó sẽ thêm…
Cũng như bây
giờ mấy con dẫn cái đạo vào tâm mấy con, thì mấy con phải học bộ kinh, rồi mấy
con ngồi tụng kinh để mong cái bộ kinh đó nó gia hộ cho mấy con được bình an.
Thí dụ: Kinh
Pháp Hoa dạy: "Dù cho tạo tội hơn núi cả, diệu Pháp Liên Hoa tụng
mấy hàng". Bắt đầu bây giờ mấy con mới dẫn cái đạo vào tâm mấy con nè,
đem cái kinh Pháp Hoa đó vào. Cho nên mấy con cứ ráng ngồi tụng, để cho mấy con
có tội gì đi nữa, thì nó cũng sẽ hết, nó cũng tiêu tan, rồi mấy con niệm…Nếu
mà mình tạo tội là mình đi ăn trộm, ăn cắp đi, rồi công an Nhà nước người ta bắt
mình bỏ tù đi, thôi mình vô tù mình tụng vài ba hàng, rồi công an nó sẽ thả
mình ra. Điều đó có không mấy con? Chắc chắn là kinh nó lừa đảo mình, điều đó
không có.
(22:00) Cái
tội của mình rành rành nè, cướp giật của người nè, cái tội rõ ràng mà. Pháp luật
bắt mình bỏ tù, thì bây giờ vô tù rồi tôi sẽ tụng kinh Pháp Hoa họ sẽ thả tôi
ra. Chắc điều đó không có mấy con. Nhưng mà kinh đã nói rõ ràng mà "Dù
cho tạo tội hơn núi cả", tạo cái tội ác rất lớn, cũng như bây giờ mình
giết người đi, giết người khác rồi tụng kinh Pháp Hoa vài hàng là vẫn thả
ra, thì điều đó là cái điều lừa đảo chúng ta chứ không thật, Thầy
dám nói thẳng thật, cái câu kinh đó rành rành ở trong kinh Pháp Hoa, chứ đâu phải
là không có, vậy kinh đó có thật không?
Vậy mà bao
nhiêu người vẫn đem cái đạo đó vào trong tâm của mình để cầu khẩn được gì, mà
luôn luôn làm ác là sao? Đó là cái sai của kinh sách đó, nó không đúng.
Không, Thầy nói để cho mấy con hiểu biết, để mấy con biết là cái sai và
cái đúng của đạo Phật.
Còn mấy con
hoàn toàn sống không làm khổ mình, khổ người làm sao ai bắt bỏ tù mấy con. Mấy
con thấy mấy con cướp giật của người khác thì người ta mất của người ta khổ đau
chứ sao, thì cái đó có phải là đạo đức không? Không. Còn mấy con đến an ủi người
ta, mấy con thấy người ta khổ mấy con đem cơm gạo giúp đỡ người ta thì ai bắt mấy
con bỏ tù. Mọi người còn khuyến khích mấy con làm cái điều đó nữa. Bởi vì trong
xã hội chúng ta rất nhiều người bất hạnh.
Đi trên đường
như thế này, xe cộ qua lại như thế này, một cụ già không dám đi, chúng ta đi lại
nắm tay cụ già dìu cụ già đi qua đường để tránh xe cộ, đó là một hành động đạo
đức mà, làm cụ già an ổn đi với mình qua đường, đó là hành động đạo đức, gọi là
không làm khổ mình, khổ người.
Như vậy là
rõ ràng đạo đức nó sẽ đem lại tốt cho xã hội chúng ta rất lớn. Mà đạo Phật dạy
chúng ta từng cái hành động nhỏ nhặt đều là tích lũy chúng ta có đạo đức.
Cũng như hồi
nãy Thầy nói, mình đi cẩn thận thì mình đâu có đá cục đá, mình đi cẩn thận mình
đâu có đạp miểng chai, làm sao có đứt chân. Đó là đức cẩn thận, mình thương
mình mà. Vậy mà hầu hết một số người không cẩn thận, đây đi ra cửa vẫn ngó nghênh
nghênh ở trên trời, ngó qua bên đây, vẫn đi là bước đi chứ không có bao giờ tập
trung dưới bàn chân đang bước đi của mình, tức là mình thiếu tĩnh giác.
Hôm nay Thầy
nhắc nhở để mấy con thấy cái sự tĩnh giác của mình đang thiếu trên hành động hiếu
sinh của mình tu tập, và vì vậy mình tập. tập nó thành thói quen. Cũng như bây
giờ thành thói quen ở Thầy rồi, khi mà chân Thầy bước xuống đi, Thầy nhìn dưới
chân Thầy, Thầy tập trung rất cẩn thận dưới bước chân Thầy, Thầy đi không bao
giờ Thầy đạp một con kiến, thì làm sao mà Thầy đạp cục đá, thì làm sao mà Thầy
đạp miểng chai, Thầy đạp gai được, các con thấy chưa? Đó là làm lợi mình không
đau, tức là mình biết thương mình và cũng là biết thương chúng sanh.
Cho mấy con
tập thành quen rồi, không bước thôi mà hễ bước xuống là nhìn trước, nhìn sau,
mà cầm cây chổi quét thì mấy con đã chú ý ở đây có kiến không quét đùa đâu, mấy
con quét rất nhẹ nhàng để đùa kiến ra ngoài khỏi nhà mấy con rất là nhẹ nhàng,
không chết một con nào, nói lên được cái hành động thương yêu của mấy con liền
tức khắc. Trong tâm của mấy con khởi sự thương yêu đó, cái hành động quá đẹp,
quá đạo đức! Mà đối với một con vật thôi mà mình đã làm vậy, thì con người mình
còn làm khác hơn nữa. Các con thấy học đạo đức từ đó nó thấm nhuần thì luôn luôn
nó thể hiện cái hành động rất đẹp!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét