288- CHƯA ĐỦ DUYÊN LẬP TRUNG TÂM AN DƯỠNG Ở MIỀN BẮC
(12:23) Phật
tử: Dạ con bạch Thầy! Hơn một năm, gần hai năm vừa qua, thì được một năm tới
vừa rồi, cho Ninh Bình, con thì con thưa xuống thường xuyên ạ. Con bạch Thầy là
con cũng, gia đình con và tâm con, con cũng xả bớt được cái tâm tham, con cũng
phát tâm được tới đó, con cũng dâng Thầy một bài văn viết về trung tâm ạ. Rồi
con có dâng Thầy một lá thư, dạ Thầy có nhận được cho con ạ!
Trưởng
lão: Có nhận hết.
Phật tử: Dạ vâng! Thế là con cứ xuống dưới đấy.
Thế bây giờ con bạch Thầy là, con có tí nghĩ đến, con có tí phiền não, vì sao
khó khăn, chúng sinh ngoài Bắc các con sao lại kém phước duyên vậy? Được như thế
rồi mà bây giờ lại phá không thành đạt, con bạch Thầy!
Trưởng
lão: À, cái đó là
cái phước của miền Bắc. Phải chi ở Ninh Bình mà xây dựng được, đừng có bị những
cái điều kiện mà cái lỗi nho nhỏ mà Nhà nước bắt lỗi mình, thì chắc chắn là ở
ngoài Bắc nó có cái cơ sở để mấy con được gần mấy con đến. Đó là cái phước, mà
bây giờ cái phước nó không có nữa, nó khiến vậy.
Bây giờ con,
bây giờ ở đó mà mấy con bây giờ xây dựng mà không làm lỗi gì hết, nhưng người
ta muốn dẹp, người ta cũng dẹp được. Bởi vì người ta chính quyền, con hiểu
không, hiểu chưa? Cho nên vì vậy mình phải thấy đây là cái phước, cái nhân quả ở
miền Bắc nó chưa được, cho nên nó khiến cho mấy con phải đi xa xôi, nó tốn hao
tiền bạc nhiều. Người mà có tiền mới đi được chứ người không có tiền làm sao vô
trong Nam được.
Mà lại có
thân nhân trong Nam mới vô được, chứ còn cỡ không có người thân làm sao người
ta vô được, cho nên rất là tội. Thầy muốn miền Bắc có một cái một cái nơi để
cho mấy con về được ở đó mà tu tập. Thì ở Hà Nội mà vô đó nó phải gần phải
không, mà vô tới miền Nam thì xa quá.
Nhưng rồi chắc
chắn là Thầy thấy một ngày nào đó chắc nó cũng phải được thôi, nó cũng phải được
thôi. Nó không được ở Ninh Bình thì nó cũng sẽ được ở cách Hà Nội chừng khoảng
độ năm chục cây số hoặc là hai mươi cây số. Từ trung tâm Hà Nội đi ra đó thì
khoảng độ năm mươi cây số, mười cây số vậy thì nó có thành lập một cái cơ sở.
Thì cái cơ sở
đó, thí dụ như bây giờ chắc mình cứ lấy một cơ sở của một cái chùa Đại Thừa, rồi
Giáo hội ủng hộ mình, thì lúc bây giờ mình dạy đường lối tu tập theo kinh sách
Nguyên Thủy. Khi có ai nói tôi thì tôi thuộc về Giáo hội Phật giáo, nhà nước
công nhận Giáo hội Phật giáo là một tôn giáo ở trong đất nước này thì làm gì
người ta dẹp mình.
Còn bây giờ
cái Trung tâm An dưỡng, nó đứng ở đây người ta nó không biết nó an dưỡng mà nó
dựa vào cái tôn giáo nào hay hoặc là nó dựa vào hệ phái nào, thì Nhà nước người
ta lo chứ sao.
(15:24) Phật
tử: Dạ, con bạch Thầy, cái thời gian này ở Ninh Bình như thế, con bạch Thầy
tương lai nó có hồi lại không hay là…?
Trưởng
lão: Nó sẽ chuyển mấy
con. Bởi vì mấy con nỗ lực mấy con tu nó sẽ chuyển. Nó chuyển thì sẽ có một cái
chùa của Đại Thừa mà nó không có người ở để lo lắng thì người ta sẽ mời về một
người nào ở đó, hoặc là một vị Thầy như, thí dụ như Thanh Quang thì cũng về đó
thì mình đứng ở trong góc độ của ngôi chùa, mình là tu sĩ mà, thì mình sẽ hoạt
động được, không còn ai dập mình nữa.
Thì mấy con
tập trung vô đó, mấy con tu tập hoặc mở những cái lớp học đạo đức, rồi tập những
cái lớp nhiếp tâm an trú, Thọ Bát Quan Trai. Tất cả những cái này nó đều được hết,
nó nằm trong tôn giáo, nó đều được hết, không ai dám phá mấy con hết.
Nhưng mà bây
giờ ở ngoài đó Thầy biết nó có mấy cái chùa rồi đó, chứ không phải không đâu.
Nó chờ cho mấy con đủ duyên làm những cái chùa đó, nó làm cái cơ sở để cho mấy
con tu tập. Chứ khỏi cần cất cái khu, cái khu an dưỡng là cái nơi làm từ thiện
thôi.
Mà mình muốn
làm cái khu an dưỡng để làm từ thiện, để giúp cho những người bất hạnh của xã hội,
mọi người đều phải về an dưỡng và học đạo đức. Nó chỉ có một phần đó thôi, chứ
trong cái chùa nó có cái an dưỡng của cái chùa rồi.
Phật tử: Con bạch Thầy! Thỉnh thoảng con
nghĩ đến con cứ thấy xót xót nhiều. Con bạch Thầy là, thật các chúng sinh, các
con, các cụ 75, gần 80 tuổi, 75 tuổi, nóng 35, 36 độ, cứ đi ra rẫy cỏ làm lụng
một cách nhiệt tâm, nhiệt tình, rồi thì các tỉnh về cúng dàng tất cả các thứ.
Con thấy trước đây từ cái chỗ mà, từ cái lúc mà không có gì, bây giờ đàng hoàng
tương đối lắm ạ, thì bây giờ lại như thế này, con cứ thấy xót xót tiếc tiếc.
Con bạch Thầy,
thật tâm con lại nghĩ thương Thầy lắm ạ, con lại thương cả thầy Thanh Quang,
con lại thương tất cả các cư sĩ, tu sĩ vất vả lắm ạ. Nên con cứ nghĩ nhưng mà
không làm gì được ạ.
Trưởng
lão: Cái đó là cái
duyên. Cũng như bây giờ cái cơ sở Tu viện này, không biết bao nhiêu công lao
trong này, có những cái nhà ở như thế này., con hiểu không? Nó có đường đi vậy,
sạch sẽ như vậy. Nhưng mà khi mà Nhà nước không muốn thì mình cũng đành đập bỏ
chết, nó trở về khu đất nguyên sơ con..
(17:51) Trưởng
lão: Thôi bây giờ thì tùy duyên con. Nhưng mà mình, nếu ở ngoài đó không
yên, mình ráng mình tu, mình tu cho được! Khi tu được rồi đó, thì có cái kinh
nghiệm, thì khi mà chỗ nào đó mà được triển khai mở mang, thì mình lấy kinh
nghiệm đó dạy người tu tiếp người ta tu. Bây giờ lo cứu mình trước cái đã, còn
cái đó là cái duyên.
Sự thật ra
cái duyên đó mà không thành thì đó là duyên tu của mấy con có. Bao nhiêu người
mà tập trung vô đó là nhắc nhở chúng ta phải ráng tu, đó là cái duyên tu có.
Còn cái duyên mà nợ ở đó mà nó thành tựu, chắc chắn mấy con phải quây quần ở
đó, nó chưa tu được đâu, phải lo làm. Con hiểu không?
Cho nên bây
giờ cái duyên mình là cái duyên tu, cũng như Thầy Thanh Quang là cái duyên tu,
phải lo tu chứ. Nếu nó thành nó phải thành rồi, nó đâu có bị động như vậy. Còn
bây giờ đây chắc chắn là phước báo của mình tu chứ không phải phước báo mình
làm, nhưng mà tu rồi thì cái duyên làm nó sẽ có.
Mấy con ráng
tu cho được. Trời đất ơi, sanh tử nó đến rồi, ai mà cứu con! Bây giờ nó chết, mấy
con cứu con, chứ ai mà cứu, Thầy cứu được sao?
Phật tử: Dạ vâng ạ!
Trưởng
lão: Ảnh đau bệnh
thì mấy con chịu chứ Thầy có chịu thế được đâu. Cho nên phải ráng tu để cho
mình đẩy lui bệnh, làm chủ được sự sống chết. "Bây giờ tao chưa có
muốn chết, mày không được chết!" thì nó không dám chết.
Chứ không
khéo nó, con thở không được một hơi con chết à! Nó làm cho con thở không được.
Thân này nó dễ lắm con, bây giờ mình thở nghe nó sao nhẹ, chứ tới chừng mà nó
nghẹt cô rồi thở không được, cái nó bắt đầu, nó chỉ có nước chết thôi. Ráng tu
đi!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét