274- ĐỦ DUYÊN KHÔNG TU UỔNG PHÍ MỘT KIẾP NGƯỜI
(01:47:09) Sanh
ra làm người, cha mẹ rất cực khổ. Sanh rồi nuôi dưỡng mình lớn khôn, cho ăn,
cho học có những kiến thức hiểu biết là cả một vấn đề khổ chứ đâu phải không.
Mà mấy con từ cái chỗ chưa biết đọc chữ, mà bây giờ biết đọc chữ, lên Đại học.
Học để hiểu biết những kiến thức, làm cho tri kiến của mấy con có sự hiểu biết
rộng rãi như thế này là cả một công trình của mấy con chứ đâu phải khi không mấy
con hiểu biết như vậy đâu, cả một sự học tập của mấy con mới hiểu biết. Bây giờ
gom lại sự học tập đó để trở thành một người làm chủ được bốn sự đau khổ của
mình không phải quý sao?
Mọi người dù
có học tập, có hiểu biết cách gì nhưng mà đến giai đoạn họ làm chủ được bốn sự
đau khổ này họ có làm chủ được không? Biết bao nhiêu những ông tiến sĩ, những
ông giáo sư dạy trên Đại học, họ có trình độ nhưng mà cuối cùng họ bệnh đau họ
cũng vẫn đi nằm nhà thương, họ cũng bị đau khổ chứ họ làm sao làm chủ được? Còn
riêng mình, kiến thức của mình hiểu biết và mình hiểu rằng cuộc đời của
mình phải làm sao chấm dứt những đau khổ của bản thân mình, như vậy mới là người
học. Còn bây giờ học để đi tìm tiền bạc, đi tìm danh, tìm lợi để sống
cuộc sống toàn là đau khổ chứ có gì hơn? Con bây giờ có làm cách gì, có làm
công ty, xí nghiệp, giám đốc đi nữa, tiền bạc có nhiều đi nữa, sự đau khổ nó
cũng không tha con đâu, bệnh tật nó không tha đâu, vợ con nó trái ý nó cũng la
cũng lối, nó cũng này nọ kia, nó cũng sanh ra bực tức với nhau chứ chưa chắc là
nó tùy thuận nhau nổi.
Đó là cuộc sống
mà, nó toàn là thứ khổ. Nó trái ý với nhau là đã cơm không lành canh không ngon
rồi, nó đem nỗi khổ cho chúng ta, chứ đâu phải là chuyện dễ. Vì vậy mà kiến thức
học hỏi của chúng ta để hiểu biết, cuối cùng sự hiểu biết đó để gom lại làm chủ
bốn sự đau khổ. Bây giờ chúng ta ngồi lại, "Tâm Bất Động, thanh Thản,
an Lạc, vô Sự". Không còn lo, không còn sợ một cái gì ở trong cuộc sống
này nữa hết thì cái này là hạnh phúc quá hạnh phúc!
Mấy con hạnh
phúc theo Thầy thiết nghĩ phải tu, chỉ có duy nhất bây giờ chỉ có theo
Thầy thì con đường này mới đạt được, chứ không khéo sự học thức của mấy con
cũng chỉ làm tay sai cho cái học thức đó mà thôi. Nghĩa là danh với
lợi nó sai cái học thức của mấy con phải đi ra phục vụ cho cái danh lợi của mấy
con, chứ làm gì? Mấy con cũng thành ra một người nô lệ, một người tôi tớ cho
danh lợi của mấy con chứ làm gì? Mấy con cũng làm nô lệ cho tiền bạc, nô lệ cho
sự sống của mấy con chứ mấy con làm gì hơn, mấy con có làm chủ được
mình đâu mà không bị nô lệ. Còn Thầy bây giờ, tiền bạc có sai Thầy
được không, Thầy có nô lệ đâu? Thầy đâu cần vấn đề đó đâu mà Thầy chỉ cần sống
với tâm bất động, không sợ gì hết.
(01:49:53) Vì
thương xót mấy con, Thầy chỉ hướng dẫn, Thầy tiếp duyên mấy con chứ Thầy biết
thời điểm này chưa phải duyên chánh pháp. Nghĩa là phải có một thời gian nữa,
nó phải phù hợp với giai đoạn của đất nước, nó phù hợp với mọi người thì nó dễ
dàng, không có khó khăn. Còn giai đoạn này nó chưa có phù hợp. Thầy nghĩ rằng nếu
Thầy ra đi rồi thì không còn ai có thể dựng lại nền đạo đức này, thì con người
sẽ mất. Vì vậy mà Thầy làm sớm quá, tức là Thầy dựng lại nền đạo đức, đem lại
con đường Thiền Định để người ta làm chủ sự sống chết nó hơi sớm cho nên Thầy
phải chịu vất vả.
Bây giờ nó
chưa có đúng thời điểm mà mình dựng lại thì nó phải gặp những khó khăn chứ sao.
Còn đúng thời điểm thì nó rất dễ dàng mấy con, và người tu nó cũng dễ dàng, nó
tiến vô dễ dàng. Còn thời điểm chưa đúng, chưa đúng thời của nó thì mấy con về
đây có nhiều trục trặc lắm.
Hoàn cảnh gia
đình của mấy con, môi trường của mấy con chưa có hợp, nó làm cho mấy con chướng
ngại thêm cho nên nó khó. Nhưng mấy con có quyết tâm không? Quyết tâm thì mấy
con sẽ làm được, sợ mấy con không quyết tâm thôi. Cũng như bây giờ cha mẹ cản
mình, "Thôi thôi, bây giờ thì ông bà cản thôi để từ từ chứ giờ
mình làm thẳng quá thì cũng không được…"
Ở đây thực sự
ra nó không phải thẳng mà mình phải thuyết phục, gia đình không đồng ý thì mình
phải thuyết phục để khi những người không đồng ý, họ trả lời không được, họ phải
chấp nhận. Bởi vì con đường của mình tu là con đường thực tế, cho nên người ta
trả lời không được thì người ta phải chấp nhận. Mình cật vấn người ta, người ta
nói này nói kia thì mình cật vấn mình hỏi họ, mà họ trả lời không được thì họ
phải chấp nhận mình chứ sao? Mấy con thấy, chứ còn mình đâu có đầu hàng. Một
người Tu sĩ Phật giáo là không đầu hàng trước một cái khó khăn nào hết, phải
tìm mọi cách thuyết phục.
Cho nên ở
đây mấy con thấy, mấy con cần phải tu tập thôi, Thầy thấy mấy con đều có đủ duyên
được ngồi nghe Thầy. Đó là một cái duyên, mà không tu thì chỉ là mình tạo cái
duyên. Cũng như bây giờ có hạt giống mà không chịu đem trồng, không chịu
tưới nước, không chịu nhổ cỏ, cái hột giống mà cứ để trong gói hoài thì làm sao
nó lên? Nghe Thầy rồi mà cứ để hạt giống ở trong cái bọc, để trong đó
mà cứ bỏ trong túi cất thì làm sao nó lên thành cây thành quả được, có phải
không? Làm sao mấy con có trái ăn?
Còn bây giờ
Thầy cho hạt giống rồi thì mỗi người phải đem về, mới cuốc đất cho xốp rồi mới ươm
hạt giống, rồi mới nhổ cỏ, rồi tưới nước, rồi bón phân, rồi cái cây này mới
lên, nó thành cây nó tốt, rồi nó mới ra quả ra trái, mới ăn chứ. Đó, bây giờ
cái công của mấy con chứ đâu phải Thầy, Thầy cho hạt giống rồi thì… Mấy
con có duyên với Thầy, mới đến đây, Thầy rắc hạt giống. Mà hạt giống có rồi, mấy
con có gieo hay là không gieo? Mấy con không gieo thì mấy con chịu, hạt giống
mai mốt thúi, khô rồi quăng, có phải không? Là do mấy con chứ không phải do Thầy
nữa đâu, cái nhiệm vụ bây giờ là của mấy con.
(01:52:54) Như
vậy hôm nay, mấy con thấy còn sơ sót điều gì? Về cuộc sống thì mấy con
nên nhớ rằng Thầy nhắc cơ bản về cuộc sống là thấy nhân quả, còn về tu tập
đi sâu hơn thì mấy con phải tập những cơ bản về thân hành nội và thân hành ngoại,
hơi thở và bước đi, cánh tay đưa ra, đưa vô để mấy con tập nhiếp tâm và an trú.
Khi tập nhiếp
tâm, an trú được rồi thì Thầy mới dạy tới tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô
sự; chứ bây giờ nhiếp tâm chưa được mà lo thân tâm bất động thì sao được. Mấy
con thấy con đường: Đầu tiên mấy con muốn vào tu thì mấy con phải triển khai
tri kiến bằng nhân quả; nó sẽ ly dục, ly ác pháp, nó xả tâm mấy con; tâm mấy
con bất động, thanh thản, an lạc, vô sự với cái thô; nhưng mà cái tế thì mấy
con tập nhiếp tâm và an trú tâm trong bước đi và trong cánh tay đưa ra, vô và
hơi thở như Thầy nãy giờ đã nói.
Đó, mấy con
phải tập nhiếp tâm an trú chứ mấy con không tập nhiếp tâm Thầy tập cho mấy con
được sao? Rồi bắt đầu từ đó mấy con đã nhiếp tâm và an trú được rồi, Thầy mới dạy
mấy con bất động tâm thanh thản, để mấy con ở trên Tứ Niệm Xứ mà đi vào chứng đạo.
Nó đơn giản, nó có phương pháp, nó có cách thức từ thấp đến cao. Đó, bây giờ chỉ
còn có mấy con tu thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét