272- VƯỢT QUA THỬ THÁCH XUẤT GIA TU HÀNH
(01:40:33) Vì
vậy mà Thầy xin nhắc lại, cũng đúng điểm này Thầy mới nhắc lại lần thứ
hai: Trước hoàn cảnh không sợ hãi, nỗ lực làm cho kì được, không thua.
Mình là con người, phải có ý chí, phải có dũng mãnh. Thất bại là do một
cái gì mình sơ sót mới chịu thất bại, chứ chưa hẳn là… Trong cái thất bại đó
có sự sơ sót nữa, mình cẩn thận dè dặt thì không bao giờ thất bại. Nhưng
con người chúng ta… khi chưa tiếp xúc với hoàn cảnh như vậy chúng ta phải có sự
sơ sót, từ cái sơ sót đó chúng ta biết thì chúng ta sẽ cẩn thận hơn, chúng ta sẽ
vượt qua được những khó khăn thì chúng ta sẽ thành công.
Trên đời
nay, Thầy nói người có ý chí và có tư duy suy nghĩ thì người này sẽ thành công
trên mọi công việc, họ muốn làm việc gì họ sẽ thành công. Nhưng trong sự thành công nó phải
có khó khăn.
Cũng như bây
giờ mấy con muốn làm chủ sanh, già, bệnh, chết ít ra mấy con cũng phải có những
khó khăn chứ không phải dễ, nhưng mà sự khó khăn đó mấy con phải vượt qua bằng
ý chí của mình chứ không phải đầu hàng. Chẳng hạn bây giờ mấy con muốn tu mà
gia đình, cha mẹ không cho tu đó là một trở ngại. Vậy thì mình phải vượt qua bằng
ý chí, bằng sự thuyết phục mình như thế nào để cho mọi người trong gia đình chấp
nhận và vui vẻ để mình ra đi, để tâm mình không bị động. Đó là cách thức.
Chứ khi cha
mẹ khuyên vậy, "Thôi, bây giờ để chờ, để ông bà chết rồi hãy mình
đi tu" thì kiểu ông bà chết là chắc mình cũng sắp sửa đi theo.
Cho nên ngay bây giờ ý chí của mình và sức nung nấu của mình đương mạnh mẽ thì
mình hãy thuyết phục ngay khó khăn đó để vượt qua trong thời điểm mà ý chí mình
còn đang mạnh mẽ. Để nó qua lúc đó rồi, ý chí mình sẽ cùn nhụt mấy con, chứ
không phải không.
Lúc mấy
con quyết tâm tu là ý chí rất mạnh, đó là lúc được triển khai cho đúng mức thì
mấy con chứng đạo ở chỗ đó. Còn nếu mấy con lùi bước trước cái đó thì bắt đầu ý
chí sẽ cùn nhụt đi, nó lại sụt lui đó mấy con, nó không còn mạnh nữa. Cho nên ngay từ lúc mà mình
quyết tâm tu rồi, nó gặp những chướng ngại đều vượt qua hết, chẳng sợ ai hết.
(01:42:37) Như
ông chú, chị con đến gặp Thầy đó, Thầy thuyết phục ông nói gì cũng không được hết.
Thầy nói pháp lợi ích như vậy, thử ông chú làm sao làm chủ bệnh giúp dùm nó được,
khi nó đau ốm làm sao làm chủ được? Làm chủ được thì cho nó về, còn làm chủ
không được thì phải để cho nó tu, để nó cứu nó. Chứ ở đây đâu có dạy nó cầu cúng
ông Phật xuống phù hộ đâu mà sợ nó lạc đường? Tự nó luyện tập làm chủ bệnh tật.
Con hiểu chỗ
mà Thầy gặp ông chú con không? Rồi chị con Thầy cũng thuyết phục luôn. Xuống gặp
Thầy không có nói gì được hết, phải chịu thôi, chỉ thấy trái cái ý của mình nhưng
mà trên đứng trên Pháp thì không thể bài bác được, phải chịu thôi.
Do đó Thầy
mới trợ giúp cho con vượt qua những khó của con, còn tự con, con cũng phải vượt
qua. Cho nên Thầy nói mấy con đến đây, lúc gặp khó khăn là có Thầy ra tiếp, Thầy
tiếp để cho mấy con giữ vững được tinh thần, giữ vững ý chí, cái cương quyết của
mấy con để quyết tâm tu.
Từ đây về
sau, mấy con nỗ lực quyết định tu, chứ không phải một thời gian… Thí dụ như giải
quyết xong cái nhà bếp, có người thay thế, nỗ lực vô tu liền, đừng để chậm trễ,
nỗ lực ngay liền. Và trong thời gian mình giúp đỡ cho mọi người, mình coi nhà bếp,
mình giúp đỡ đó, thì lúc bấy giờ mình nghiên cứu kỹ cách thức tu như thế nào
qua những buổi thuyết giảng của Thầy để mình lắng nghe, mình ghi chép những điều
đó để cho mình kỹ lưỡng hẳn hòi, hoàn toàn. Khi vào tu hỏi sơ lại Trưởng
lão: "Như vậy, như vậy, đường đi của con tập luyện như vậy có đúng
không?" Thầy nói: "Đúng, bây giờ cứ vô Thầy sẽ theo
dõi" thì cứ yên tâm vô để tu tập vững vàng, không còn lo gì nữa hết.
Đó sự thật như vậy con, chứ không phải là tu chơi chơi đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét