270- THẦY KHUYÊN ĐỜI TU GẠN ĐỤC KHƠI TRONG
(01:32:40) Cho
nên ở đây, sự thật ra thì Thầy… lẽ ra khi mấy con đến ở, một thời gian sau đều
ở gần bên Thầy, ở xa Thầy không nói đâu, ở gần bên Thầy, Thầy kêu mấy con ở gần
một bên. Thầy coi chừng từ chỗ phòng tắm, vệ sinh đều là Thầy đến quan
sát hết, Thầy coi cách thức của mấy con sống. Sống mà để tâm bất động,
cái tâm vô sự của mấy con như thế nào, mấy con sống nó sẽ đúng, chứ còn
mấy con sống một cách bừa bãi thì mấy con không bao giờ tu được tâm bất động.
Nhìn đời sống
của mấy con, nhìn lối sống của mấy con, người ta đoán được cái tâm bất động của
mấy con, cái tâm vô sự của mấy con. Còn nếu không thì mấy con hoàn toàn là
không thể bất động được, người ta biết được mấy con. Cho nên người ta nhìn mặt,
người ta biết được tâm mấy con! Còn bây giờ các con không biết, mình nhìn biết
cái mặt của người đó chứ còn mình không biết cái bụng của họ ra sao, phải
không?
Còn bây giờ
đối với Thầy đó, Thầy nhìn mấy con, Thầy biết cái bụng mấy con hết, đừng có giấu
Thầy cái gì được đâu! Cho nên Thầy thấy chỗ ở Thầy biết người này là cái người
như thế nào, đó là cách thức mà chúng ta đại khái để mà chúng ta xét qua tâm lý
tình cảm của họ. Cho nên trong sự tu tập nó không phải tư duy có một
cái tâm bất động, mà từ cái tâm bất động đó có cái sáng suốt nhìn ra, bởi vì nó
bất động nó mới nhìn.
(01:34:03) Thầy
nói bây giờ chuyện đó ngày mai hay một lát nữa nó xảy ra, nó vẫn hiện lên trên
thân của chúng ta làm sao mà chúng ta không thấy? Cho nên cái vấn đề mà mấy con
làm gì thì nó cũng vẫn hiện lên trên tâm của người thanh tịnh, nó không có mất,
khi mà người ta muốn. Bây giờ người ta muốn biết một người nào đó thì tất cả những
điều của người đó sống, nó hiện lên trong cái tâm của người ta. Mấy con
ráng tu đi rồi mấy con sẽ thấy tâm mấy con như là gương soi mặt. Nghĩa là mấy
con muốn biết nó soi lên đó mấy con thấy biết hết, không có chỗ nào giấu được hết,
tâm của mấy con như là cái gương. Người ta ví tâm mấy con thanh tịnh không còn
tham, sân, si… như là cái hồ nước trong, nhìn dưới đáy đá, sỏi, rùa, trạch gì ở
dưới, cá, tôm gì ở dưới đó mấy con trên này nhìn xuống, nước trong lắm mấy con
thấy hết, không con gì núp được, người ta thấy hết. Người ta ví tâm của chúng
ta thanh tịnh, nó như là nước trong của cái đập.
Cho nên
chúng ta hãy cố gắng làm cho tâm mình trong đi, còn bây giờ tâm mấy con đục
quá. Thầy nói như là nước đục ở trên nguồn chảy xuống, nó đỏ au, đục ngầu cho
nên nhìn ở dưới làm sao thấy được? Đó, bởi do tâm mấy con đục.
Vì vậy hôm
nay mấy con cố gắng là đem phèn chua mà lọc cho nó nhiều, nó sẽ trong lại. Thầy
thấy như mấy người ở sông đó mấy con, họ đâu có nước đâu. Thầy có một lúc Thầy ở
dưới Hậu Giang, ở dưới Mỹ Tho, Thầy đi dạy học ở dưới. Vì vậy mà phải múc nước
sông lên rồi cầm một cục phèn chua vậy nè, mới quậy. Mình cầm cục phèn chua chứ
quậy tay không nó không có lắng đâu, cầm một cục phèn chua. Nó lắng một lớp đất
ở dưới, nước nổi lên trên mình vớt nước, còn cái này đổ. Đó cách thức lắng nước
sông mà để xài, để giặt đồ, để nấu ăn, còn nước uống thì không dám uống cái thứ
này đâu, lấy nước trời mưa uống. Cái miền ở Mỹ Tho, ở Tiền Giang, Hậu Giang khổ
chỗ đó! Uống nước thì hoàn toàn nước mưa, còn lắng nước thì để nấu cơm hoặc tắm
giặt… Chứ còn nước sông, nó đục ngầu!
Thành ra Thầy
có sống ở trên miền đó Thầy biết, vì hồi còn trẻ Thầy có dịp Thầy đi… Hồi đó
Thầy Quảng Chánh có mở một trường học dạy ở dưới Mỹ Tho, cho nên Thầy vừa dạy ở
thành phố, trường Bồ Đề là Thầy ở đó chứ Thầy dạy luôn cả trường Giác Ngộ, trường
Bồ Đề đó nữa. Do đó, Thầy với Thầy Quảng Chánh đi xuống xuống Mỹ Tho, dạy trường
dưới đó nữa. Cho nên Thầy có ở dưới đó ăn cơm, uống nước ở Mỹ Tho, nên Thầy biết
phải lắng nước cách thức như thế nào,… Ở đó người ta dạy cho nên Thầy rành lắm
mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét