269- ĐỜI SỐNG SINH HOẠT CỦA NGƯỜI TU SĨ PHẬT GIÁO
(01:24:50) Cũng
như bây giờ vì cái duyên của mấy con đến đây gặp Thầy, Thầy mới thuyết giảng;
mà không có mấy con đến đây, Thầy nói thật sự, một mình mình ở trong thất thoải
mái vô cùng. Chú Mật Hạnh với cô Trang đi đâu đi, để một mình Thầy ở trong thất
là Thầy thấy hạnh phúc nhất. Về nhà còn nói chuyện ồn náo nghe động, có phải
không mấy con? Sống một mình mình là hạnh phúc vô cùng.
Cho nên
Thầy dạy mấy con sống độc cư một mình là hạnh phúc vô cùng! Mà tâm niệm mình không lo lắng,
không suy tư, không buồn phiền… Thiệt là hạnh phúc. Còn mình sống một mình
mình mà cứ nghĩ chuyện này, lo chuyện nọ… Trời ơi nó khổ vô cùng, đó là tự mấy
con khép vào mình khổ. Còn bây giờ Thầy sống được như vậy để mà hướng dẫn cho mấy
con biết cách thức tu tập, để sống một mình không có khổ.
Sống một
mình không khổ là tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Tối ngày nó cứ thanh thản. Trời đất
ơi, nó hạnh phúc vô cùng! Nó không lo, không buồn phiền, không gì hết, nó không
ham vui theo kiểu đời mà nó an lạc ở trong chỗ thanh thản của nó thôi. Bởi vậy
các con nghe: "Tâm Bất Động, thanh Thản, an Lạc, vô Sự". Nó
thấy cái sân dơ nó cũng không muốn đi quét, nó ngồi chơi. Ai có nói nó là lười
biếng cũng được. "Cái ông này lười biếng! Sân dơ vậy mà không
không quét, cái nhà dơ không quét!" "Ôi thôi, tôi vô sự mà!" Chỉ
có cái vô sự là thấy khỏe hơn hết, không có còn lo gì hết. Mấy con thấy không?
Nhưng mà
không phải người tu lười biếng đâu, không phải đâu. Nó có giờ khắc nó làm việc!
Nó cho rằng bây giờ thấy cái sân dơ, mà giờ đó chưa phải là giờ lao động nó
không làm đâu mấy con, nó không vì chướng cái đó, nó đi làm đâu. Còn mấy con
không phải đâu, giờ này tu mà thấy cái nhà coi chừng nó dơ là đi lấy chổi quét,
mấy con bị chướng. Còn Thầy thì không chướng chuyện đó đâu, dơ sạch đâu có gì
đâu!
Nhưng mà khi
mà tới giờ lao động thì Thầy sẽ dọn dẹp, sửa soạn lại rất vệ sinh, thậm chí như
cái phòng vệ sinh của mình từ cái lavabo, từ tất cả chỗ rửa mặt đều là sạch sẽ,
ngăn nắp đàng hoàng mấy con. Trong giờ mà mình dành cho lao động, cuộc sống của
mình phải vệ sinh. Cho nên vô phòng vệ sinh Thầy là hoàn toàn sạch sẽ, ngăn nắp.
Cái xô để chỗ nào, cái ca như thế nào, như thế nào… Không có một cái rác bẩn
mà rớt ở chỗ để ca hoặc để cho dơ, vô trong cái phòng thấy trắng sạch sẽ,… Vệ
sinh lắm mấy con! Đâu phải người tu mà vô sự rồi lười biếng đâu, họ có
thời gian của họ để làm việc vệ sinh, họ sống rất ngăn nắp. Đó là cách thức của
người tu, chứ đừng nghĩ rằng vô sự đây, cái ông này chắc lười biếng ghê lắm đó,
không phải đâu mấy con! Không có lười biếng đâu, họ siêng lắm mấy con.
(01:27:42) Nhưng
mà họ có giờ làm việc chứ không phải là lu bù muốn làm chỗ nào, hồi nào thấy dơ
thì làm đâu, không phải như mấy con.
Cái người cẩn
thận sạch sẽ thì mấy con thấy, bây giờ thấy dơ là mấy con đi làm, thấy dơ là
làm. Mấy con kiếm chuyện ra mấy con làm, mà trong (khi) giờ đó là giờ ngồi chơi
cho nó thảnh thơi, an lạc thì không chịu, đi làm. Phải không? Do đó mấy con sai
là cái chỗ đó còn Thầy thì không sai.
Cái giờ nào
mà ngồi chơi là ngồi chơi, còn cái giờ nào mà đi lao động là đi lao động. Mà
lao động thì dành cho nó bao nhiêu phút cho đúng thời gian đó, trong khuôn viên
của mình chứ không phải là lao động lu bù. Nó có sắp xếp hẳn hòi đàng hoàng của
một người có trí tuệ! Bởi vì đạo Phật là đạo trí tuệ chứ đâu phải đạo
ngu si, cho nên sống có ngăn nắp đàng hoàng sạch sẽ mấy con.
Cho nên ở
đây, Thầy nói thật sự, đừng nghĩ mình là người tu sĩ Phật giáo là người bề bộn.
Không phải đâu, gọn gàng, sạch sẽ, đâu ra đó mấy con. Không phải là bữa nay để
cái giường chỗ này, ngày mai thấy nó đẩy qua chỗ khác, bữa kia đẩy lại chỗ
khác… Ôi thôi nhà gì tui vô ít bữa, mà thấy chuyển đổi tùm lum như thế này thì
rõ ràng là mấy người bị nghiệp lôi, lôi để mình sửa soạn. Nó nhàm đó, mấy con để
cái giường chỗ này nó nhàm, ít bữa là thấy nằm chỗ này nó nhàm là muốn đẩy đi
chỗ khác. Mà may là có cái kệ với cái giường không chứ nhiều đồ chắc chắn là nó
quay mòng mòng ở trong hết.
(01:29:12) Không,
Thầy đến những cái nhà của những người ở ngoài đời Thầy thấy bữa nay sao trang
trí kiểu này, mai lại trang trí kiểu khác. Đúng là mấy người này thiệt không có
vô sự rồi! Vật chất nó hành hạ họ đó, mấy con, nó sai khiến họ đó. Cho
nên đôi mắt của người ta nó không có cái đẹp cố định, nó chỉ là có thói quen của
nó thôi. Nó nhìn một hơi… Nó nhìn năm, ba bữa, nó đã thành quen cái
đó rồi nó thấy cái đó không đẹp, nó làm cho đẹp cái chỗ khác.
Không, mấy
con nghĩ coi Thầy nói có đó mấy con, chứ không phải không đâu. Cho nên
vì vậy đó mà mình đừng có tập cái tánh đó. Cái phòng chỗ đó phải đặt… Đừng
có cái bàn này mà nhìn vô cái bàn kia hoặc cái bàn này mà nhìn cái giường, hai
cái mà nó ngó nhau vậy là không biết cách thức trang trí. Hai cái ngó nhau nó
chửi lộn mấy con, cái bàn này nó chửi lộn với cái giường. Không, bây giờ cái
giường mấy con để đó mà mấy con để cái bàn ở đầu này ngó lại cái giường, mấy
con ngó vậy đúng chứ gì?
Cái nhìn của
mấy con nó đúng nhưng mà sự thật cái bàn này nó ngó lại cái giường, rồi cái giường
ngó nó thì nó âm thầm nó chửi lộn nhau. Mấy con đâu có nghe nó chửi đâu, mấy
con đâu có biết đâu? Tại sao mình đưa cái mặt ngó nhau vầy? Thôi bây giờ Thầy
nói như thế này nè. Thầy cứ nhìn con phải không, Thầy cứ nhìn hoài vậy con cũng
tức nữa. "Sao lại cứ nhìn tôi hoài vậy?" Thì cái
bàn, cái giường nó cũng vậy chứ sao? Mình phải nghĩ, mình phải nghĩ.
Vì vậy, Thầy
muốn nói cái gì mấy con biết không? Thầy muốn nói cái mỹ thuật của trang trí
nơi nhà ở. Đừng có để một cái giường, cái bàn mà ngó với nhau như vậy là mình
không biết trang trí, có phải không mấy con? Cái tủ mà nó ngó vô cái giường của
mình nằm thì mình cho nó là đẹp. Trời đất ơi, có đầu óc mỹ thuật ở chỗ nào đâu
mà trang trí kiểu này? Không, sự thật ra tất cả mọi cái ở trên đời nay nó đều
phải có đôi mắt nhìn đúng cái mỹ thuật của nó, còn người mà nhìn không đúng thì
bữa nay nó lộn xộn, bữa kia nó lộn xộn đủ thứ. Đó là mấy người không có đôi mắt
mỹ thuật.
Không, mấy
con học trường Cao đẳng Mỹ thuật ra thì mấy con sẽ thấy vấn đề. Bắt đầu mấy con
vô mấy con vẽ chứ sự thật ra người ta chỉ cách thức mấy con trang trí. Khi mà
qua những trường lớp học rồi thì mình biết cái cơ bản, do đó khi mình đến một
nhà nào nhìn trang trí thì mình biết người đó có óc mỹ thuật.
Nó có cơ bản
để cho mình học cái căn bản của nó mà. Trường học để dạy cho mình cái cơ bản
còn cái mà mình khéo léo, mình có cái đôi mắt của mình, nó mỹ thuật, nó còn
khác nữa mấy con, nó đẹp hơn nữa, nó linh động vô cùng.
Cho nên
vì vậy mà Thầy không những dạy cách thức tu mà dạy cả đời sống của mấy con nữa.
Nó phải vậy mới đem lại sự an ổn nhất cho tâm hồn của chúng ta, nó thoải mái,
nó dễ chịu. Chứ vô cái nhà mà nó lộn xộn, lạo xạo thì thử hỏi bây giờ một người
mà tâm mà bất động nó cũng động nữa. Tâm bất động mà vô thấy cái nhà mấy con kiểu này: "Thôi,
tôi chắc không dám ở đó, tôi ở đó chắc tôi phải động!", phải
không? Còn mình vô cái nhà thấy nó thoải mái, nó mát mẻ, nó
đúng cách thức trang trí rồi thì cái tâm mình động, nó cũng bớt động đó mấy con.
Thấy cái gì mà… Trời đất ơi nó chướng ngại quá thì mấy con phải động
thêm thôi, đó là cách thức của đời sống chúng ta đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét