239- PHÓNG DẬT THÌ TU HOÀI CHẲNG ĐẾN ĐÂU HẾT
Trưởng
lão: Pháp thì
nó không có khó mấy con mà có quyết tâm hay không? Có chịu giam mình ở trong thất
không? Bởi vì cái tâm của mình nó hay phóng dật, mà cứ mình ở trong vòng nửa
tháng, một tháng hoặc hai, ba tháng thì mình đi đây đi đó, thì cái tâm của mình
nó phóng dật. Mà nó phóng dật thì mình tu hoài nó chẳng tới đâu hết!
Bởi vì như
Thầy đã dạy, mấy con biết mà, cái “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô
sự”, đó là những cái danh từ để chỉ cho chúng ta biết được cái tâm của
chúng ta nó im lặng. Mấy con nhận xét, bây giờ mà mấy con chưa tu, mấy con vẫn
biết được cái trạng thái đó dù là trong vòng chừng ba mươi giây hoặc là một
phút, mấy con ngồi im lặng, lẳng lặng mấy con sẽ thấy cái tâm bất động của mấy
con, nó không có nghĩ gì hết, nó tỉnh táo hoàn toàn đó là cái tâm bất động. Mà
muốn tu cho được cái tâm bất động này có cái thời gian dài bảy ngày đêm thì nó
mới chứng đạo. Nó khó là nó khó kéo dài được bảy ngày đêm. Chứ nếu mà cỡ tu chừng
phút mấy con sẽ làm được hết, nhưng bảy ngày đêm đó là một điều thử thách rất lớn.
Nó đòi hỏi mấy con phải giam mình ở trong một cái thất rất kín, nghĩa là không
bao giờ mấy con bước ra ngoài để tâm mấy con phóng dật thấy điều này, điều
khác. Bởi vì mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý, của mình nó dễ tiếp xúc sáu trần.
Cho nên nó
tiếp xúc sáu trần thì nó bị phóng dật. Mà đức Phật nói: “Ta thành Chánh Giác
là nhờ tâm không phóng dật”, các con thấy cái câu đơn giản. Mà làm cho mắt,
tai, mũi, miệng, thân, ý, của mình nó không tiếp xúc sáu trần là một điều khó,
là một điều khó!
Vậy thì
chúng ta có phương pháp, đức Phật dạy pháp Như Lý Tác Ý mà, “Có Như Lý Tác Ý
lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh mà đã sanh thì bị diệt”. Các con thấy cái
pháp Như Lý Tác Ý nó quá quan trọng mà! “Có Như Lý Tác Ý lậu hoặc chưa sanh
sẽ không sanh mà đã sanh thì bị diệt”.
Bây giờ mình
tác ý, mình tác ý ngay cái… Như Lý Tác Ý mà, như cái lý của đạo mà tác ý, như
cái chân lý của nó mà tác ý chứ mình có tác ý cái khác đâu. Cái chân lý của nó
là cái gì? Là cái tâm bất động mà bất động thì mấy con biết hết, biết hết, người
nào cũng biết hết, nhưng mà muốn cho nó kéo dài được cái trạng thái bất động đó
thì phải có pháp Như Lý Tác Ý.
Thì bắt đầu
bây giờ mấy con vào tu, thì đầu tiên mấy con sống còn gia duyên, còn điều này
thế kia thì mấy con phải có cái tri kiến, phải hiểu biết, cái hiểu biết của
nhân quả. Mỗi mỗi cái gì xảy ra đều là nhân quả hết mấy con. Không nhân làm sao
có quả hôm nay. Quả vui, quả buồn, quả khổ, phiền não, tất cả mọi cái đều là
nhân quả hết. Nếu không có duyên làm sao gặp người đó để người đó chửi mình. Nếu
không có duyên làm sao gặp người đó, để người đó cung kính tôn trọng mình.
(2:38) Các
con thấy, nếu mà không có duyên thì mấy con cũng không gặp, do có duyên nó mới
như vậy. Bữa nay sao có duyên có người này đến, quý Phật tử mới rủ mình đến để
thăm Thầy. Nghe Thầy, mà từ lâu giờ chưa biết, hôm nay có duyên được Phật tử
đi, thôi mình tháp tùng theo. Đó là cái duyên mấy con, cái duyên nó có nó mới
có đến được, mà đến được nghe được pháp rồi, mà nếu để phí cuộc đời quá uổng!
Lăng xăng đi từ chùa này đến chùa khác để nghe thuyết giảng cuối cùng mình được
những gì? Nghe không, nhiều khi mình nghe rồi cái về mình nói tùm lum tà la, rốt
cuộc rồi mình cũng chẳng có gì được hết. Tức là mình chưa sống được tâm bất động,
mình nói thì nhiều nhưng mình chưa sống được.
Ví dụ như mấy
con nói giỏi, nói gì nói, mấy con nói tâm mấy con sẽ bất động một giờ, hai giờ,
ba giờ gì cũng được hết, Thầy cũng tin hết, Thầy không cần kiểm tra đâu, nhưng
mà Thầy nhốt trong cái thất đó ba ngày, tuần lễ Thầy biết mấy con mở cửa thất
chạy ra thì biết phóng dật tùm lum hết. Thì Thầy biết là tâm nó động chứ chưa
có bất động.
Nó bất động
nó quay vô nó không cần lưu ý bên ngoài nữa. Tức là nó không phóng dật, nó
không phóng ra. Cho nên sự tu tập mấy con cứ nỗ lực, Thầy khép vô một tuần lễ
là Thầy biết liền mấy con tu đúng tu sai. Mấy con thấy, mà ở trong thất mà mấy
con cứ nhìn ra thất người ta, mấy con thấy người này sao mà ngồi tu ngủ gục lên
gục xuống hoặc ngồi tu sao mà ngồi nhúc nhích cái thân hoài. Người ta tu sao mặc
người ta, mắc mớ gì mà mình ngồi trong thất mình nhìn người ta chi. Đó là cái
phóng dật của mấy con đó, mà phóng dật như vậy thì tâm mấy con chưa có bất động
được mấy con.
Cho nên cái
sự tu tập nó đòi hỏi ở cái thời gian, thời gian. Mà đức Phật cho chúng ta biết
cái thời gian, bảy tháng chúng ta chứng đạo. Trong bảy tháng thì nó chỉ gom lại
là tâm bất động, nó có bảy ngày, bảy ngày nó đủ Tứ Thần Túc, cái tâm bất động bảy
ngày nó có đủ Tứ Thần Túc.
Còn nếu mà
chưa đúng bảy ngày nó không có Tứ Thần Túc. Bởi vì, khi mà cái tâm bất động thì
cái tâm của chúng ta nó sẽ ở chỗ nào? Ở hơi thở đó mấy con. Bây giờ mấy con ngồi
yên mấy con thấy nó thở chứ sao mà không thấy nó thở được, không thở chết sao,
có phải không? Thấy hơi thở, nhưng mà mấy con cố gắng tập trung trong hơi thở
thì mấy con bị ức chế, để tự nhiên nó hít thở.
Cho nên những
cái sự mà tập tự nhiên để biết hơi thở đó thì cái hơi thở nó sẽ không thay đổi,
còn mấy con mà tập trung trong hơi thở thì bắt đầu hơi thở hoặc nhẹ hoặc chậm
hoặc thế này thế khác hơi thở thay đổi, là tại vì mấy con vận dụng hơi thở để ức
chế ý thức làm cho ý thức của mình không khởi niệm, còn để tự nhiên nó, thì nó
cứ thở tự nhiên thì đó là đúng. Còn thấy bữa nay thở nhẹ mà dài quá vậy nè, đó
là mấy con có vận dụng nó rồi, thì mấy con tu sai mấy con. Để tự nhiên nó đi! Đừng
có vận dụng, đừng có đụng tới hơi thở gì nữa hết, để biết nó thôi. (4:59)
Mà biết hơi
thở tức là biết tâm bất động, bởi vì có hơi thở thì không có niệm nào xen vô đó
được hết. Còn mấy con lờ mờ không biết hơi thở, quên mất, thì đó là bị hôn trầm,
thùy miên. Còn mấy con mà ngồi đó mà mấy con thấy cứ niệm này đến niệm kia, cái
tâm đó làm sao bất động được, các con thấy đó. Cho nên hiện giờ thì trong một
phút một giây mấy con thấy được tâm bất động, nhưng muốn duy trì nó thì pháp
Như Lý Tác Ý, phải nhắc. Dẫn tâm và đạo mà, dẫn cái ý thức của mình, lấy cái ý
thức của mình dẫn cái trạng thái bất động đó để cho mình được ở trong cái trạng
thái đó, thì mình nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, thì
mình biết, nếu mà kéo dài một phút thì nó sẽ bị, thì nửa phút mình tác ý một lần
đi, để mình nối tiếp hoài hoài suốt.
(05:57) Bây
giờ mình tu, thời gian mới tu thì mấy con tu ba mươi phút thôi rồi mấy con xả
nghỉ. Tu tập ba mươi phút, vừa thấy sức của mình, hơn cái sức của mình thì mấy
con sẽ bị ức chế, mà bị ức chế tâm thì mấy con cố gắng thì nó bị nặng đầu. À,
nó có những hiện tượng gì mà khác lạ trong thân của mấy con là có sự sai. Bây
giờ mấy con ức chế thì mấy con lọt vào trong không tưởng. Bởi vì không có vọng
tưởng rồi thì nó phải lọt trong không rồi, mà không tưởng thì nó sẽ hiện cái trạng
thái của tưởng trong đó. Bây giờ ngồi đây mà thấy Phật Di Đà hoặc là thấy Phật
Thích Ca mà hiện ra, thì đó mấy con bị sắc tưởng rồi. Ngồi đây mà nghe âm thanh
như tiếng nhạc hoặc là tiếng niệm Phật hoặc là tiếng Thầy dạy này kia nọ thì là
mấy con bị thinh tưởng rồi - âm thanh tưởng. Tưởng nó lưu xuất ra, nó làm cho
tai chúng ta nghe được âm thanh, làm cho mắt chúng ta ngồi đây mà thấy được
hình dáng thì đó là sắc tưởng rồi. Cho nên trong cái sự tu tập nó sai là nó có
những cái hiện tượng đó xảy ra. Cho nên trong khi đó mấy con thứ nhất là một đời
mà tu tập của mình đừng có đi tới đi lui, bỏ xuống hết, quyết tìm một cái nơi
nào yên tịnh, thanh tịnh, mình xin một cái chòi tranh vách lá, một cái thất nào
đó yên tịnh một mình, mình tu.
Thì sự thật
ra ở đây, cái khu này là cái khu nhà khách. Cho nên khi mà cất những cái thất
san sát gần, để mà khách đến người ta có ở thôi, chứ cái khu mà Tu Viện mấy con
biết, từ cái thất chỗ này đi đến chỗ kia nó phải từ hai mươi thước đến ba mươi
thước tới một cái thất, chứ không được san sát. Cách ra như vậy mà nhiều khi chúng
ta ở cái đầu này mà nó còn liếc ngó cái thất ở đầu cuối kia chứ không phải
không đâu. Cái tâm con người ghê lắm mấy con, đâu phải dễ đâu.
Cho nên vì vậy
mà trong một cách khu rừng bóng cây mát mẻ. Người ta xây dựng cái khu vực mà
chuyên tu đó, thì mỗi một cái thất nó cách xa lắm, chứ không phải ở gần. Để
chúng ta sống độc cư, nếu mà chúng ta sống một mình được, thì chúng ta mới tu
được. Mà sống một mình nghe nó cô đơn, nghe nó buồn bã quá, thì chừng…, thay
vì một tuần lễ, thì mấy con vào thất nhập thất tuần lễ, thì mới có ba bữa nghe
nó buồn quá, thôi chịu không nổi, thôi đi ra kiếm người nào nói chuyện hơi cho
nó đỡ, thì đó là mấy con đã phá hạnh độc cư rồi. Cho nên trong cái sự tu tập,
người ta nhìn vào cái độc cư của mấy con mà người ta đoán được cái sự tu tập của
mấy con tới đâu.
(08:18) Cho
nên mấy con tập từ từ, chứ không vội. Bởi vì khi mà khép mấy con vào sự tu tập,
thì người ta cho mấy con chọn lấy trong vòng ba bữa, ba bữa rồi tập thử coi,
mình sống một mình, hoàn toàn mình cố gắng mình khắc phục mình. Mình đem hết ý
chí, những cái ý chí của mình, cái gan dạ của mình để mình sống trong ba bữa đừng
nói chuyện, đừng gì hết ở trong đó, coi thử cái tâm của mình coi nó khởi những
cái niệm gì? Rồi chừng đó dùng cái phương pháp Như Lý Tác Ý mình xả. Xả để nói
mình chịu đựng, chứ sự thật ra chưa hết nó đâu. Sau khi thấy ba bữa được thì
mình sẽ cố gắng mình xin một tuần lễ, một tuần lễ được thì mình xin một tuần rưỡi,
rồi mình lên hai tuần, mình từ từ mình tập dần, tập dần độc cư, tập dần cái hạnh
độc cư, mình giữ trọn được rồi thì bắt đầu mình xin ba tháng hoặc là sáu tháng
hoặc là một năm độc cư. Thì lúc bấy giờ mình khép mình ở trong sáu tháng độc
cư, thì mấy con phải nỗ lực hết sức chứ không khéo nó sẽ bẻ thất mấy con, nó sẽ
phá hạnh độc cư đó, nó không dễ đâu.
Bởi vì, có một
người hỏi Thầy. Mình muốn tu chứng đạo, cái bí quyết mà tu chứng đạo là cái chỗ
nào? Thầy nói: Hạnh độc cư. Đó là bí quyết tu chứng đạo đó mấy con.
Cho nên mấy
con tu năm ba tháng, cái mấy con chạy ra một vòng, rồi thôi, xả hết rồi. Coi
như là mấy con tu trở lại đó. Uổng phí sự tu tập của mấy con. Tại vì muốn tu là
mình khép vô, bắt đầu từ một tháng được rồi lên hai tháng, hai tháng được, lên
ba tháng, tiếp tục sáu tháng, một năm, hai năm, chừng nào chứng đạo thôi, chừng
nào sống được ở trong tâm đó thì mới ra thất, còn không thì quyết định chết ở
trong đó thôi.
Thì mấy con
thấy đức Phật khi mà chọn được cái cội bồ đề rồi thì đức Phật đã nắm được cái
phương pháp tu rồi. Cho nên mới quyết nếu không chứng đạo thà nát xương dưới cội
Bồ Đề.
Mấy con hôm
nay vào thất Thầy hướng dẫn cái pháp để cho mình tụ tập để chứng đạo. Mấy con nắm
vững rồi, pháp như lý biết rồi, thà nát xương chết chứ không thể ra khỏi cái thất.
Phát nguyện cho lớn vậy đi. Chừng nào mà chứng đạo mới ra thất mà không chứng đạo
nhất định đóng cửa hoài, không ra. Có tu vậy mới chứng chứ. Còn mấy con tu lơ
mơ làm sao chứng được.
Tu mà không
có quyết tâm, ngay cả một cái con người như đức Phật mấy con thấy, một bậc vĩ đại
vô cùng mà còn phải phát nguyện một cái lời rất lớn. Nếu không chứng đạo thà
nát xương dưới cội bồ đề, thà chết thôi chứ còn nhất định là không rời khỏi.
Ông Phật mà còn vậy, mà chúng ta là phàm phu đâu có bằng ông Phật, phải không?
Chúng ta phải phát nguyện ba lần như ông Phật thì chúng ta mới thắng được mình.
Chứ còn mình lơ mơ thì cái tâm của mình nó sẽ lôi mình chạy ra. À, thôi bây giờ
mình tu cầm chừng, để mình đi ra một vòng rồi mình tu, tu nhiều đời nhiều kiếp
chứ không lẽ mình tu một kiếp, nó dụ mấy con đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét