216- NGƯỜI TU DỄ VÀ NGƯỜI TU KHÓ
Cũng như bây
giờ có người hỏi Thầy, một cái người mà có vợ con và một người chưa vợ con, vậy
hai cái người này người nào tu dễ? Thiệt ra, cái người mà bị nhiễm rồi nó khó
hơn là cái người không nhiễm chứ gì. Các con hiểu không? Bây giờ, một con là
chưa có nghiện thuốc, nghiện rượu mà Thầy là nghiện thuốc, nghiện rượu, hai người
bắt đầu đi vào chùa tu. Con không có nghiện thì con vô con tu bắt đầu từ đó con
đi lên, con đâu có xả. Thầy phải bỏ thuốc, trời ơi bỏ thuốc nó cũng khó, thuốc
hút bỏ thuốc cũng khó mà bỏ rượu nó cũng khó, mà phải bỏ được hai cái này rồi mới
tu bằng con chứ gì, Thầy đi thêm thừa nè nó phải khó hơn với con chứ. Còn bây
giờ Thầy không có vợ con, có ai lấy ai mà kéo chân kéo cẳng Thầy đâu, cho nên
Thầy tu nó dễ. Còn con đi tu vợ con nó không cho, như vậy là con phải khó hơn
chứ. Rồi bây giờ Thầy nói về tình cảm đi nữa, Thầy bây giờ Thầy hổng có vợ con,
thì ra Thầy đâu có quen biết đâu, mà Thầy thương, Thầy ghét gì đâu. Con có vợ
con rồi, sống gần nhau bây giờ bỏ đi nó buồn, nó tủi, nó thương, nó lấn cấn từng
cái lòng của mình nó không dứt ra được nữa. Rồi vô chùa ngồi chứ cứ nhớ vợ con
không làm sao tu bằng người ta, người ta đâu có ai người ta nhớ, cho nên người
ta thanh tịnh mau hơn, phải không? Cho nên cái người mà không vợ, không con,
không chồng con người ta tu dễ hơn, còn người đã có vợ, có con, có chồng, có
con rồi tu khó hơn, có không? Mà những cái người mà không của cải thì người ta
dễ tu hơn, còn cái người có của cải rồi bỏ cũng không dễ đâu.
Mỗi mỗi
nó đều nó có sự ràng rịt mà cái đó gọi là kiết sử, kiết sử nó là nó trói buộc
mình chặt. Cho nên
trên cái bước đường tu, Thầy nói thật sự, còn tuổi trẻ mà hiểu được Phật pháp,
nhiếp tâm nỗ lực tu mau. Còn mình lỡ mà có vợ con rồi, phải giải quyết mọi mặt
để cho nó ổn. Chứ giờ mình muốn tu, mà vợ không cho tu là cả vấn đề khó rồi. Mà
nó đồng ý rồi mà tâm mình có nỡ mà nó bỏ được không? Nó cũng chả thoát. Rồi vô
chùa, vô thất ngồi bắt đầu nó nhớ vợ, nhớ con hoài, nhớ vậy làm sao nó tu tiếp?
Đó thấy chưa? Mình muốn tu chứ ai không muốn tu. Nhưng mà cái tâm sao kỳ, nó cứ
nhớ hoài, mà ngồi một mình là nó nhớ nhiều nữa. Rồi nó lo tầm bậy nữa, trời ơi
vợ con giờ nó chết đói, nó không ai lo nó hết, rồi nó nghĩ ờ mấy đứa nhỏ giờ nó
đi học như vậy làm sao đây? Ai mà dạy nó? Lỡ xe đụng nó làm sao? Nó đủ thứ lo,
nó nghĩ tầm bậy tầm bạ, nó tưởng, nó lên tầm bậy tầm bạ, ngồi đó mà động tâm.
Thôi về trong nhà để giải quyết cho con cái mình cho rồi đi, chứ ngồi đây mà tu
làm cái gì?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét