215- PHƯỚC HỮU LẬU VÀ PHƯỚC VÔ LẬU
Phật tử: Xin thưa, bạch Sư Ông. Bây giờ làm
gì để cho nó không còn lậu hoặc nữa?
Trưởng
lão: Bởi vì cái thiện
mà có lậu hoặc là cái phước hữu lậu, còn cái thiện mà vô lậu là cái tâm thanh
thản, an lạc, vô sự, phải không? Mình có đem của mình cho người nào đâu, cho
nên người đó cũng không nợ mình. Còn nó nợ thì nó làm. Ở đây cái người tu đức
Phật đã dạy mình, khi mình ăn miếng cơm này, mình phải suy nghĩ mình có đủ công
đức để ăn cái bữa cơm không? Chứ đừng nói chi là đến cái người ta lạy. Thế mà,
không có vị Tăng nào mà để suy nghĩ hết, đức Phật dạy kỹ như vậy mà người ta
không có chịu tư duy, suy nghĩ như vậy. Quán coi thử coi cái khả năng của mình
giữ giới luật tu hành, mình có xứng đáng mình thọ dụng cái bữa cơm? Mình có xứng
đáng cho người ta lạy mình không? Vậy mà, mình dám ngồi đó, tâm còn sân đùng
đùng, thấy xe Dream, xe Cub của người ta ham, thế mà dám ngồi đó để cho người
ta lạy. Thôi thì Thầy nói thiệt ra mình muốn đọa địa ngục sao mà mình chấp nhận
cái điều hiển nhiên, phải không?
Cho nên, vì
vậy mà các con phân biệt được cái hữu lậu và cái vô lậu. Vì vậy mà, cho nên đức
Phật muốn nói ngăn ác diệt ác, sanh thiện tăng trưởng thiện. Vậy, cái thiện nào
mà tôi tăng trưởng? Mà cái thiện nào mà trong cái hoàn cảnh tôi phải làm? Bây
giờ, thấy người ta trước cảnh người ta đói, tôi là con người tôi không làm ngơ
trước cảnh đói của họ, chứ tôi không cầu cái phước báu đó đâu, cái phước hữu lậu
tôi không cầu đâu, tôi sẵn sàng tôi có gạo tôi cho những người đó. Nhưng mà,
theo khả năng tôi cho được bao nhiêu tôi cho, chứ tôi cho cả cái thế giới nghèo
đói này chắc tôi cũng không nổi đâu, phải không? Cho nên vì vậy đó, mình cho với
khả năng mình, còn cái nhân quả của người ta thì người ta chịu. Mà trước mặt của
mình thấy, thì đó là có cái duyên với mình, mình giúp. Còn người ta, cái nhân
quả của người ta ở đâu, mình cũng lôi chân đến mình giúp coi chừng đó, mình
lãnh nhân quả của người ta. Nhà người ta nước trôi ở đâu mình không biết, mà
đây mình không nghe, mà mình háo danh chút, cái mình đi rút tiền mình cho. Coi
chừng mai mốt cái nhà mình trôi, đặng người ta cho mình lại chứ gì. Bởi vì nhân
quả hữu lậu, cái hữu lậu nó phải vậy thôi chứ gì, mình vay thì mình trả chứ có
gì đâu. Cho nên, coi chừng làm cái việc này là vì cái nhân quả đó nó có cái
nhân duyên với mình. Đây là Thầy nói thẳng, nói thật. Mình có cái nhân duyên với
người ta thì mình gặp cảnh người ta đói thì mình không được làm ngơ, không được
bỏ, nhưng mà cái chuyện mà người ta kêu mình coi chừng người ta lừa đảo mình,
mình đừng có nghe. Tôi thấy tôi mới cho, chứ mấy người nói mấy người nói thiệt
tôi xúc động thiệt, nhưng mà coi chừng mấy người gạt tôi sao. Một cái người ăn
mày ngoài đường, họ cũng họ không có què chân, họ giả đò họ cột chân họ làm
mình thấy xúc động. Cho nên, điều kiện tôi đâu phải là người ngu, cho nên tôi bố
thí cũng phải đúng chứ, chánh pháp chứ, tôi bố thí sai là tôi cũng cũng ngu à.
(43:43) Cho
nên, tất cả những cái này Phật đã dạy mình rồi, mình không có dại gì để cho người
ta lừa đảo mình. Đó, cho nên đó là cái phước hữu lậu, còn cái phước vô lậu thì
ai lừa gạt lừa đảo mình được, tâm mình có thanh thản, an lạc thì mình biết ai
mà vô đây biết được cái tâm thanh thản, an lạc của mình, phải không? Cho
nên, mình phải nỗ lực tu phước vô lậu chứ không thèm tu phước hữu lậu,
nhưng mà nhân quả thì mình gặp mình giúp người ta không được bỏ, con hiểu
chưa? Chứ mình không có cầu cái phước.
Còn bây giờ
tôi cầu, bây giờ tôi tu nè, tôi còn phải lạy Phật nè, tôi niệm hồng danh nè,
tôi niệm Phật nè, tôi cầu, tôi phải tu như vậy, như vậy để tôi làm cái phước để
sau này tôi có đủ phước mà tôi tu. Sự thật ra, mình giàu sang là mình tu không
có được, tiền bạc nhiều quá tôi bỏ không có được. Còn người ta nghèo không biết
chừng người ta dễ tu hơn mình. Các con thấy không mình giàu, mình khó tu lắm!
Đó Thầy nói, bây giờ Thầy có cái bàn này, cái nhà này nó đẹp mà bỏ tu đâu có phải
dễ đâu, khó lắm! Nên đâu phải dễ!
(44:37) Còn
người ta có cái nhà tranh thì người ta bỏ người ta không có tiếc, nó dễ dàng.
Đó con hiểu đó là cái vô lậu, cái phước vô lậu của mình. Con nhớ ngày xưa có một
vị Tăng, một vị Tỳ kheo, mà ông không có phước hữu lậu, cho nên ông đi xin
không có ai cho ông hết, tới chừng mà ông chết đó, mà ông Xá Lợi Phất phải trợ
giúp ông đó, để mà ông chết chứ ông đói, các con hiểu không? Cho nên, vì vậy mà
cái phước đó mà người ta chứng quả A La Hán chớ, người ta đâu cần cái phước mà
hữu lậu đâu. Còn mình bây giờ nói ờ mình làm cái này, cái kia cho có phước, tiền
bạc rồi này kia cho nó nhiều rồi mình mới tu mới được, nhưng mà tới chừng tiền
phước nó có rồi, tiền bạc nó nhiều rồi bắt đầu rồi xả không có được, khó tu lắm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét