207- GIỮ GÌN GIỚI NGHIÊM CHỈNH ĐỂ LY DỤC LY ÁC PHÁP
(16:34) Trưởng
lão: Đức Phật bảo: “Ngăn ác diệt ác”, Thầy cũng dạy ngăn ác diệt ác
để đi vào thiền định. Rồi, đức Phật dạy: "Chư ác mạc tác, chúng thiện
phụng hành, tự tịnh kỳ ý". Nghĩa là, các pháp ác không nên làm, nên
làm các pháp thiện thì tự tâm ý của mình nó sẽ thanh tịnh.
Còn bây giờ
mình muốn ngang xương, tâm mình còn tham, sân, si mà muốn nó thanh tịnh thì
không thể thanh tịnh được. Cho nên, bây giờ mà thí dụ như, mình ngồi mình giữ
cái tâm mình niệm Phật hay hoặc là mình giữ cái tâm mình, đừng có cho vọng tưởng
bằng cách này, bằng cách khác, mà không có lo giữ gìn giới luật cho nghiêm chỉnh,
thì cái tâm nó chưa thanh tịnh. Bởi vì, giới luật nó còn phạm, thì nó làm sao
nó thanh tịnh được.
Cho nên,
mình lấy giới để mình kê vào một cái lộ trình, mình thấy cái tâm mình còn phạm,
đây là còn ác pháp rồi, phải giữ gìn cái giới cho thanh tịnh. Mà càng giữ gìn
thanh tịnh thì cái tâm nó lại ly tham, sân, si. Bởi vì, cái giới luật nó xác định
được cái tâm của mình nó ly dục, ly ác pháp. Cho nên, lấy giới mà làm cái đường
đi vào. Cho nên, đức Phật nói: "Giới luật là Thầy của mình".
Nó sẽ dẫn đường mình đi vào đúng được. Cho nên, khi mình tu xong giới thì nó có
định rồi, mà nếu có định rồi thì tất cả sau này các định khác thì nó nhập dễ
dàng rồi, cho đến Tam Minh cũng không còn khó. Đó là cái hướng đi của đạo Phật,
nó cụ thể rõ ràng.
Nhưng cái
vào Sơ Thiền, cái giới luật Thầy thấy hầu hết là cư sĩ đã thọ năm giới rồi mà
quý cư sĩ các con thấy giữ được nổi không? Nó còn phạm lên, phạm xuống. Nghĩa
là coi như có năm giới mà té lên, té xuống. Rồi một vị Tỳ kheo là 250 giới, rồi
một vị Tỳ kheo Ni là 348 giới, thử hỏi nó nhiều quá rồi quý vị coi như lộm cộm ở
trên cái đống giới đó mà cứ nó rối ren không, chứ hổng ai mà thanh tịnh giới được
hết. Nó có một chút xíu nữa thôi. Một đống giới vậy chứ nó là một đống thiện
pháp đó, một đống đạo đức đó, Thánh đức đó.
Thôi Thầy
nói như thế này mình thấy rõ nè, tại sao một tu sĩ, một Thánh Tăng người ta lại
ăn ngày một bữa? Sao người ta không ăn ba bữa như phàm phu? Tại vì Thánh mà ăn
nhiều quá là còn tham sao? Cho nên, mình ăn ngày một bữa, ăn như Thầy, các con
thấy Thầy ăn hai bát cơm là cùng, một miếng đồ ăn là thôi, nhưng mà nó có chết
đâu. Bảy mươi mấy tuổi như Thầy khí chất còn khỏe khoắn như đời thường, đâu có
đau ốm gì đâu. Nhưng mà người ta cứ nói Thầy đau, nhưng thật Thầy thấy Thầy
không có đau bệnh gì hết. Đúng là Thầy không có đau gì hết.
Nhưng mà,
thí dụ như Thầy nói chuyện nhiều, Thầy nói chuyện nhiều nó hao cái cái khí lực
của Thầy. Thì lúc bấy giờ, cái sức đề kháng phổi của Thầy nó không đủ khi gặp
thời tiết lạnh, hoặc nó bị mưa gió nhiều, thử hoặc Thầy phải bị ho một vài ba
tiếng ho, rồi Thầy nghỉ ngơi, Thầy phục hồi lại thì nó cũng hết. Cho nên, đối với
Thầy thì thấy bệnh rất là thông thường, rất là dễ. Tại vì mình dùng cái khí lực
của mình nhiều, dùng cái năng lực mình làm nhiều thì nó phải hao cái sức của
mình. Cho nên, hôm nay thí dụ như Thầy gặp quý Phật tử, Thầy nói chuyện nhiều
thì Thầy thế nào Thầy cũng bị ho, Thầy có biết vậy. Mà nếu mà Thầy không nói
nhiều thì Thầy sẽ rất khỏe, nhưng mà Thầy không cần uống thuốc đâu. Tại vì Thầy
biết Thầy giữ gìn được cái cơ thể Thầy phục hồi được cái sức đề kháng của cơ thể
Thầy bình thường.
Cho nên, do
cái sự tâm thanh tịnh của mình nó giúp cho mình rất nhiều việc. Khi mà nó thanh
tịnh rồi, Thầy nói thí dụ như chẳng hạn cái tay mình nó có thọ nó đau nhức chứ
gì, mà cái tâm nó thanh tịnh rồi nó bảo: "Cái thọ là vô thường, ra khỏi
cái thân ngũ uẩn này đi, rời khỏi cái thân này đi". Thì ngay đó, cái
tâm nó bất động, nó không lo cái đau nhức này đâu, nó không cần uống thuốc,
nhưng mà cái tay đau nó hết đau. Cái năng lực của tâm của mình nó như vậy, mà
chỉ vì mình không tu tập, nó uổng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét