200- ĐIỀU KIỆN XUẤT GIA
(01:08:42) Tu
sinh: Dạ thưa, ngày mai con xin về con giúp gia đình……
Trưởng
lão: Thôi con!
Về ráng sắp xếp gia đình đi con, để cho gia đình nó được bình an, nó được hiểu
được Phật pháp, rồi con vô con tu, Thầy cho phép con. Yên tâm đi, chắc chắn là
mấy con sẽ tu được. Tuổi mấy con còn trẻ mà. Thầy dạy, mấy con nỗ lực, mấy con
ráng sức mấy con tập luyện một thời gian sau, kết quả sẽ tốt mấy con.
Yên tâm đi
con. Về sắp xếp đi con. Còn mấy đứa có nhắn gì về ngoài ấy không con. Gửi lời
cho nó về.
Con có thể,
con sắp xếp nếu mà quyết tâm mà về đây tu tập, quyết làm chủ sự sống chết của
mình, đây là cái mục đích là mình phải làm chủ trong cái sự tu tập của mình rồi.
Thì do đó con phải sắp xếp như giấy tờ như thế nào để một thời gian, mình ở đây
thời gian dài như bảy tháng hoặc là một năm hoặc hai năm không chừng. Thì do đó
con phải sắp xếp làm sao xin phép giấy tờ đàng hoàng. Hỏi ở đây mấy người mà lo
giấy tờ đó, cách thức như thế nào, giấy gì, giấy gì, để mình về cái địa phương
của mình xin phép đàng hoàng, rồi bắt đầu mình đến đây mình trình. Chính quyền
địa phương người ta cho mình ở được đàng hoàng thì mình hết lo rồi, mình chỉ
còn có lo tu thôi. Thì chừng đó, Thầy sẽ dạy mấy con tu tập, cách thức tu tập
cho được mấy con. Phải lo bởi vì tu sĩ rồi. Mình đã bỏ hết cuộc đời mà tu mà
không đúng thì coi như mình đã đi ngược lại Phật giáo. Cho nên một số tu sĩ mà
phạm giới, phá giới đó, tức là cái giới tu sĩ đó tự họ đã làm hoại Phật giáo đó
mấy con.
Cho nên mình
tránh những cái hành động đó, thì mình thực hiện cho đúng những cái hạnh của một
người tu sĩ, cho xứng đáng là một người tu sĩ. Nhớ lời Thầy dạy, đã không tu
thì thôi, mà cạo tóc, dù mấy con mới xuất gia làm Sa Di thôi, thì mấy con cũng
phải giữ gìn cho nghiêm chỉnh, huống hồ là Tỳ Kheo thì phải giữ gìn cho nghiêm
chỉnh hơn. Phải cố gắng mấy con.
(01:11:00) Bởi
vì Thầy nói, bắt đầu từ 10 giới Sa Di mà không giữ gìn nghiêm chỉnh thì đương
nhiên là mình không thể là một vị Sa Di, một vị tu sĩ. Cho nên không xuất gia
thì thôi, mà xuất gia thì chiếc áo của con với cái đầu nó tượng trưng cho một
cái hình ảnh của đệ tử của Phật xuất gia. Cho nên phải làm cho tròn, đừng để
người ta khinh dễ. Ví dụ như đúng ăn thì mình ăn, giờ phút nào, đúng nói là
mình nói, không được nói đùa, nói giỡn, nói đủ thứ lung tung. Người tu sĩ rất
khó lắm, mấy con, cái hạnh, bởi vì cái lời nói của chúng ta, người khác sẽ đánh
giá mình. Cho nên những cái hành động đi, đứng phải nhẹ nhàng, phải đúng oai
nghi tế hạnh, không được vội vàng chạy nhảy, không được mà lật đật, không được
mà có những lời nói thô lỗ, hung dữ trong đó.
Đên đây, sau
cái thời gian mà Thầy gạn lọc tất cả các tu sĩ ở đây, từ nam cho tới chí nữ, Thầy
sẽ viết thành một cái bộ sách oai nghi chánh hạnh của người tu sĩ. Rồi mấy con
phải đọc và nghiên cứu để tự tập sống cho nó trở thành thói quen của người tu
sĩ, nó mới xứng đáng.
Chứ về đây
tu sĩ mà sống không đúng oai nghi tế hạnh là một điều xấu hổ của Thầy. Nói ai,
nói ra thì ở Tu Viện Chơn Như người ta tu tập thì người ta sẽ thấy cái hành động
của mấy con là tu sĩ như vậy thì người ta sẽ chê cười Thầy chứ không chê cười
ai. Cho khi mà nhận mấy con vào thì Thầy phải có trách nhiệm dạy cho mấy con tất
cả những oai nghi tế hạnh, rồi còn dẫn dắt mấy con đi đến chỗ tu hành Chánh
Giác nữa mấy con. Nó không đơn giản đâu! Phải ráng để không phụ công Thầy.
Tu sinh: Sơ yếu lý lịch xin giấy là xin
giấy ở đâu Thầy?
Trưởng
lão: Sơ yếu lý
lịch thì mình về địa phương của mình. Sơ yếu lý lịch tại địa phương của mình chứng
….
Tu sinh: Cái tờ giấy mà mình liên hệ
mình xin ở đây đó, mình chỉ xin cái bản đó về mình ghi…
Trưởng
lão: Ở đây thì
theo Thầy biết thì cháu Trang ở đây cháu có những cái bản mẫu đó, để rồi mình
theo cái mẫu đó mình ghi vô, đến địa phương chỉ cần chứng vô đó thôi. Đó, vậy
đó. Ở gia đình mình ….
Tu sinh: (không nghe rõ)
(1:13:29) Trưởng
lão: Theo Thầy thấy cái cư sĩ nó dễ hơn là tu sĩ. Bởi vì cư sĩ mình
còn sai sót mình còn chưa có học được. Trước khi mà làm tu sĩ thì một người cư
sĩ phải bốn tháng biệt trú.
Con nghe
trong thời đức Phật không? Người nào muốn đến tu theo Phật thì phải bốn tháng
biệt trú. Sau khi biệt trú đó, người ta mới hướng dẫn cách thức oai nghi tế hạnh
giới luật. Sau khi mà oai nghi tế hạnh giới luật mà mình sống mình thấy thích
được, mình thấy được thì đức Phật mới chấp nhận cho mình xuất gia. Còn không
thì mình trở về bình thường không có tội lỗi gì. Chứ không khéo mình xuất gia rồi
mình phạm những giới luật này là có tội lỗi.
Cho nên theo
Thầy thấy, các con nên trở về cái dạng của cư sĩ đi mấy con. Bước đầu cho chắc
ăn, để sau khi mà Thầy thấy cần thiết mà Thầy mở cái Giới đàn hoặc là Thầy làm
cái lễ Đàn tràng để cho mấy con thế phát, cho mấy con xuất gia. Sau khi thấy những
cái đức hạnh oai nghi của mấy con đầy đủ thì mới xuất gia. Chứ còn không khéo
thì Thầy có lỗi với mấy con đó.
Bởi vì khi
xuất gia cho mấy con trở thành tu sĩ mà mấy con không biết gì hết thì cái đó là
cái lỗi của Thầy. Cho nên buộc lòng mấy con phải ở đây mà bốn tháng, muốn xuất
gia thì mấy con ghi vào cái danh sách xuất gia, phải không? Để mấy người, trong
khi mấy người đó biệt trú sống như thế nào thế nào, Thầy sẽ nói cho cái giai đoạn
bốn tháng đó phải sống như thế nào mấy con sống đúng, thì chừng đó thì mới chấp
nhận cho con xuất gia, còn không đúng thì thôi không xuất gia. Thì con ở trong
chiếc áo cư sĩ mấy con không có bị lỗi, vậy mới đúng.
(01:15:00~08
không rõ)
Ở trong Tu
Viện đó mấy con, có một số tu sĩ cũng ở trong các chùa đến ở trong bên cô Út và
một số cư sĩ cũng xin xuất gia. Thầy có vào đó Thầy gặp, Thầy nói: “Quý vị mà
muốn xin xuất gia và đã xuất gia ở trong các chùa khác, thì ở đây Thầy không phải
là hẹp lượng, nhưng mà vì bốn tháng biệt trú theo những cái giới luật đức hạnh
của Phật đã dạy. Do đó sau khi bốn tháng thì cái người cư sĩ sẽ được xuất gia
thành tu sĩ và người tu sĩ được chấp nhận là tu sĩ. Còn nếu trong bốn tháng mà
người tu sĩ đó sống biệt trú không đúng và cái người cư sĩ mà sống không đúng,
thì các con sẽ tự ra khỏi chứ còn Thầy không làm lễ xuất gia đâu, mà chỉ còn mặc
chiếc áo của người cư sĩ mà thôi, nó không có lỗi. Chứ còn mà Thầy xuất gia thì
nó phải có những oai nghi tế hạnh, có những cái giới luật của cái người xuất
gia, mà nếu chấp nhận sống được những cái oai nghi tế hạnh của nó thì mới được.”
(01:16:24) Cũng
như bây giờ Thầy nói một cái đời sống để mấy con thấy. Vô đó người ta rèn luyện
mình cái đời sống ba y một bát. Người ta rèn luyện mình từ cái bữa ăn. Như hồi
nãy Thầy nói: từ cái bát, ôm cái bát đi xin như thế nào, đến sớt bát như thế
nào, rồi về ăn như thế nào. Người ta kiểm tra những cái hành động đó, để rồi
người ta chấp nhận người ta mới cho mình xuất gia. Chứ mình ăn uống còn phi thời,
mình ăn uống không đúng cách, rồi mình đi khất thực không đúng cách thì người
ta không chấp nhận. Đó là những cái oai nghi hàng ngày mà mình sống không được
thì làm sao mà người ta chấp nhận được.
Cho nên
trong bốn tháng người ta thử thách mình qua những cái hành động sống đó rồi người
ta chấp nhận cho mình xuất gia. Và người xuất gia từ đó, người ta chấp nhận cho
mình xuất gia luôn. … mấy con. Đó là cách thức. Ở đây nó phải nghiêm chỉnh một
chút để chúng ta tạo cho người xuất gia cho nó đúng cách của nó, nó đúng pháp của
Phật chứ không phải là gì.
Cho nên mấy
con nghĩ là, ví dụ như mấy con bây giờ đã xuất gia, bên ni mấy con đã xuất gia.
Vậy chứ sau này người ta kiểm tra lại hết. Quyết tâm tu theo Thầy sẽ kiểm tra lại
hết coi nó đúng cách hay không. Chứ không phải là với chiếc áo mấy con muốn mặc
hồi nào thì mặc. Với cái đôi mắt của Thầy, Thầy thấy các con ăn cái kiểu này là
không đúng, cái hạnh không đúng. Thầy thấy mấy con đi như vậy là Thầy thấy
không đúng rồi. Cho nên vì vậy đó, bây giờ Thầy chưa có nói gì hết. Nhưng mà muốn
trở thành một tu sĩ mà Thầy đứng ra để đại diện cho ba ngôi Tam Bảo để xuất gia
cho mấy con đó, là hoàn toàn là Thầy kiểm nghiệm trên cả những oai nghi đi, đứng,
nằm, ngồi của mấy con nữa, chứ không phải là không kiểm nghiệm, cho mấy con xuất
gia có chất lượng. Còn bây giờ thì mấy con không nói gì thì thôi, Thầy cứ im lặng.
Mấy con như thế nào thì mấy con lỗi như thế nấy, ráng chịu. Còn riêng Thầy
không nói gì hết.
(1:18:09) Mà
muốn làm đệ tử của Thầy thì Thầy đại diện Phật Pháp Tăng để xuất gia cho mấy
con, thì nó có khác rồi. Phải đúng như Phật ngày xưa đó, đúng như cái thời Phật
ngày xưa đó, bốn tháng biệt trú đàng hoàng, kiểm nghiệm lại từ cái ăn uống, đi,
đứng, nằm, ngồi của mấy con, cách thức đủ thứ cho đến cái khi mà mấy con, cái
oai nghi tế hạnh của mấy con, từ cái ngủ của mấy con, người ta đến người ta kiểm
tra. Mấy con nằm ngửa, nằm sấp, nằm này kia là người ta dạy lại hết tất cả. Mấy
con không được nằm như vậy. Phải tập, phải tập nằm kiết tường đàng hoàng. Là nằm
như thế nào? Mấy con cứ ngỡ tưởng rằng mình nằm như thế này suốt đêm không nổi.
Mình phải tập nó mới quen chứ không phải dễ đâu mấy con. Nằm kiết tường là nằm
nghiêng ấy, hai chân mình gác lên với nhau rất là kín đáo, chứ không phải được
nằm ngửa, cũng không phải được nằm sấp, chứ không phải được nằm co đâu mấy con.
Thường thường mấy con nằm kiết tường, kiểu mấy con nằm co rút như vầy nè, đâu
có được đâu.
Cho nên vì vậy
mà người ta kiểm nghiệm lại hết đó mấy con, tất cả từ oai nghi đi, đứng, nằm,
ngồi, ăn, ngủ của mấy con hết. Trong bốn tháng biệt trú, người ta xem xét hết
những oai nghi tế hạnh này hết rồi người ta mới cho mấy con xuất gia. Nó khó chứ
không phải dễ, mà nó trở thành một con người đứng đắn của cái người xuất gia.
Mà cái hạnh đó chính là cái hạnh ly dục, mấy con.
Mấy con nằm
co vậy nó thích hơn. Bởi vậy chúng ta đâu phải là con chó hay sao mà nằm co mà
cứ nằm co. Vậy mà nằm co nó ấm hơn là nằm thẳng, mấy con biết không? Cho nên chúng
ta tạo cho mình là con người, là con người chứ không phải là con thú. Mà chúng
ta là dường như là một loài động vật cho nên chúng ta hay nằm theo cái kiểu của
con thú.
Con thấy
không, con thú nó nằm sấp không hà. Nó đâu có đúng. Cho nên vì vậy mà đạo Phật
nó rất hay mấy con, biết từng cái hạnh của một người tu tập như thế nào đúng
hay là sai, người ta phải dạy từng cách sống của mấy con. Nó rất là thanh tịnh,
nó rất là nghiêm chỉnh. Vô thấy cái người ta đang nằm trên cái giường là người
ta thấy biết sư tử nằm rồi, chỉ có con sư tử nằm đó thôi. Cho nên nằm dáng của
con sư tử. Còn mấy con nằm dáng con mèo, trời đất ơi! Đâu có được?
Tu sinh: (không nghe rõ)
(1:20:38) Trưởng
lão: Bây giờ con chỉ tu có trong 10 ngày. Theo Thầy thấy bây giờ con
còn về. Trong khi về đó con chỉ, mọi hoàn cảnh, mọi sự việc xảy ra con đều thấy
đó là nhân quả để con xả cái tâm con bất động thôi, tức là ly dục, ly ác pháp
đó con, ly tất cả ác pháp, bao nhiêu đó đủ rồi.
Còn vấn đề
con tập, hổm rày con ở gần bên Thầy con tập, thì cũng thường xem xét, Thầy cũng
nhìn thấy, không phải không để ý mấy con đâu. Con tập như vậy tạm thời chưa được,
tại vì con phải tập những cái pháp cơ bản nhất, ví dụ như về Định Niệm Hơi Thở,
những cái đề mục của nó, rồi pháp Thân Hành Niệm để khi mà gặp chướng ngại pháp
thì mình ôm pháp đó mình dùng chứ không cần phải lo giữ cái tâm bất động không.
Rồi sau khi tập những cái pháp để phá những cái pháp ác, phá những cái chướng
ngại pháp rồi thì mới tập nhiếp tâm và an trú tâm, phải không? Còn con bây giờ
vào đó thì con thấy, con tu tập, Thầy theo dõi Thầy thấy con có cái phần nhiếp
tâm, an trú tâm lo tu tập, cho nên có khi được khi mất.
Nên mà khi
mà Thầy dạy mấy con mà nhiếp tâm và an trú tâm là 1 giờ là 1 giờ mà 2 giờ là 2
giờ, nghĩa là lúc nào cũng đạt được cái chất lượng đó, gọi là nhiếp tâm và an
trú tâm. Còn bây giờ mấy con đã có khi vầy, có khi khác, nó chưa đều. Con hiểu
chưa? Cho nên, bây giờ tại vì mấy con có thời gian ở đây ngắn nhưng mà tập vậy
cũng là có cái duyên, mình tập để mà tạo duyên căn bản của sự tu tập sau này. Rồi
bây giờ mấy con cứ về bên đó, cứ lo tập xả tâm đi thôi, rồi tập theo cái kiểu
con tập vậy để cho nó quen thôi. Sau này có dịp mà con về, thời gian lâu hơn một
chút xíu thì Thầy sẽ dạy căn bản hơn. Từng giờ từng phút từng giây thanh thản.
Tu sinh: (nghe ko rõ)
(01:22:33) Trưởng
lão: Được con, tức là mình tư duy lại trong một cái ngày mình cái gì,
cái gì, cho mình quán xét để ngày hôm sau mình rút cái kinh nghiệm của ngày hôm
qua. Mình đã tư duy lại mình thấy cái đó, điều đó không nên làm thì con sẽ chấm
dứt không nên làm. Điều đó là điều tốt chứ không có sao, cũng là cách thức xả
tâm ly dục, ly ác pháp đó con. Cái đó cũng là một cái phần để mà tu tập ly dục,
ly ác pháp bằng cái tri kiến giải thoát của mình, kiểm điểm lại.
Chẳng hạn
bây giờ ngày hôm nay từ sáng tới chiều như thế này, con ngồi lại con tư duy suy
nghĩ lại để thấy những cái gì mà làm đúng, những cái gì làm sai, cái gì là thiện,
cái gì là ác, cái gì mà làm buồn phiền lòng người, cái gì mà không làm buồn phiền;
cái gì giúp đỡ được người, cái gì chưa giúp đỡ được người. Con tư duy con suy
nghĩ: “Ờ cái này thiện tôi tăng trưởng, còn cái này ác là dừng lại ngày mai,
tương lai tức là ngày mai đó, mình sẽ không làm những cái điều mà phiền này nữa.”
Thì ngày mai sẽ tránh, không còn làm cái điều này nữa mà làm những điều thiện để
tăng trưởng cái điều thiện đó thôi. Hiểu cái đó là con đang tu ở Tứ Chánh Cần,
ngăn ác, diệt ác, sanh thiện, tăng trưởng thiện. Đúng, không sai đâu. Cách thức
đó là đúng pháp, cũng là cái lối để xả tâm ly dục, ly ác pháp đó con.
Theo Thầy
thiết nghĩ trong cái giai đoạn này, con tập tu ở trong bốn oai nghi đi, đứng, nằm,
ngồi, đừng tập cái oai nghi nào nhiều. Đừng ngồi nhiều quá, lượng theo cái sức
của mình, ví dụ như có bữa con ngồi một tiếng, có bữa con ngồi nửa tiếng, không
quan trọng, nhưng mà ăn thua ở trên cái oai nghi. Ngồi, ví dụ nửa tiếng thì con
đứng dậy con tu hoặc đi một tiếng hoặc là nửa tiếng, không cần phải đồng đều là
phải ngồi nửa tiếng rồi đi nửa tiếng rồi nằm nửa tiếng rồi đứng nửa tiếng, không
cần phải như vậy. Tùy theo cái cơ thể của mình. Mình tập ăn thua cái chỗ nhiếp
tâm của mình thôi, cho nó tỉnh thức trên chỗ nhiếp tâm. Đó là quan trọng.
Tu sinh: (không nghe rõ) Thưa Thầy, nếu
mà ngồi thẳng, ngồi bình thường không cần phải … “tâm bất động, thanh thản, an
lạc, vô sự” thế có được không ạ?
(1:24:38) Trưởng
lão: Được con. Ngồi bình thường, bất cứ ngồi với tư thế nào cũng được.
Cái đó là phương pháp xả tâm con, đó là tốt nhất.
Mấy con còn
hỏi Thầy gì thêm không? Giờ ráng về tu đi. Có cái gì thì, mấy con thấy là có
cái gì khác lạ, nhiếp tâm sai thì mấy con cứ hỏi Thầy. Thầy sẽ sửa cho mấy con
lại….
Còn con sắp
sửa về chưa? Ráng về tu, Thầy thấy con cũng lớn rồi, phải nỗ lực tu thật sự đó
con, chứ mà lơ mơ là sợ không kịp đó.
Con nói
chung là cũng là có phước duyên. Chứ còn thật sự là ở ngoại quốc về trong cái
giai đoạn này là nhà nước họ không cho ở đây đâu con, con phải ra khách sạn kia
ở, rồi ban ngày vô đây tu. Mà may là ở đây mấy con cũng có cái duyên phước đó,
nhà nước người ta chấp nhận người ta cho ở là người ta họ cảm thông con dữ lắm.
Cái luật của Nhà nước mà con, phải không? Cho nên nhiều người mà đến đây, như
cô Thu Phương đến đây đâu có cho ở đâu, làm gì làm chứ không cho. Con có phước
vậy là cái phước mình có thì mình phải cố gắng!
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét