198- TU TÂM BẤT ĐỘNG, BẢY GIÁC CHI
(58:22) Cho
nên ráng tu mấy con. Ráng tu tập! Ờ bây giờ mấy con hỏi Thầy gì không? Ráng nỗ
lực tu tập! Thầy nói đâu có gì khó đâu. Ngồi đây coi từng tâm niệm của mình,
“Coi mày muốn cái gì?”. Thì nó muốn cái gì thì xả thôi có gì đâu. Ngồi ngày nào
cũng ngồi xả nó hết thì nó phải yên lặng chứ sao. Chứ mình đâu có bắt nó yên lặng,
mình đâu có bắt nó, mà mình bảo: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô
sự.” Rồi mình xem xét, “Coi mày có bất động hay không. Nếu mày không bất
động, thì mày nghĩ niệm này, niệm kia. Nghĩ niệm này niệm kia thì tao đuổi.” Có
như vậy thôi, cuối cùng thì bất động.
Cái chuyện
làm của mình, hàng ngày mình làm chuyện đó thì nó phải thành công. Mình làm có
một việc thôi, một việc là xem xét cái tâm của mình thôi. Buồn ngủ, lừ đừ lừ đừ
muốn buồn ngủ thì tao đi kinh hành, có gì đâu. Mày sinh loạn tưởng thì tao đi
Thân Hành Niệm, buồn ngủ thì tao ôm pháp Thân Hành Niệm. Mà đi hết rồi tao dại
gì mà tao đi cho mỏi chân, tao ngồi tao chơi. Có như vậy thôi.
Các con thấy,
mình tu cũng đơn giản, dễ mà. Có chướng ngại mình dùng pháp phá, xong hết chướng
ngại thì ngồi chơi. Mà ngồi chơi mà thằng nào lẽo đẽo vô đây thì tao đuổi. Tao
ngồi chơi là thanh thản, an lạc, vô sự, chứ đâu phải ngồi chơi mà cho tui bay
vô đây làm việc, phải không? Cho nên thanh thản. Vô sự à! Chứ không phải vô đây
mà làm việc ở chỗ này được. Cái chỗ này đâu phải công sở của tụi bay, tao đâu
cho vô làm việc. Cho nên cuối cùng cái chỗ của mình làm việc mà thanh thản, an
lạc, vô sự hoàn toàn, không có vô làm việc bậy. Đó mấy con, đơn giản lắm mấy
con. Cho nên mấy con về ngồi thử đi.
Thầy nói thật
sự ra nó yên ổn quá. Thầy thì bận lo soạn thảo bộ sách Đạo Đức Làm Người, chứ nếu
không thì Thầy ngồi chơi suốt ngày, tới chừng chết khỏe quá. Thầy nói Thầy cố gắng
Thầy viết xong rồi, trong những cái ngày mà cuối cùng, chắc chừng 1 năm, 2 năm
Thầy ngồi chơi rồi Thầy ra đi. Ngồi chơi để cho mấy con thấy bây giờ Thầy ngồi
chơi Thầy có làm gì đâu, không có làm gì. Tâm Thầy hoàn toàn vô sự, không có
làm cái chuyện gì hết. Tới năm thứ nhất, năm thứ hai, cuối năm thứ hai qua năm
thứ ba là vào Niết Bàn, tức là sống cũng ở Niết Bàn mà chết cũng ở Niết Bàn, tức
là cái chỗ bất động, không có ở chỗ khác đâu.
Tu tập như vậy
mình mới thấy được sống như thế nào, thì chết phải như thế nấy. Còn mấy con sống
thì lăng xăng, lít xít, chết thì không biết đi đâu. Còn Thầy thì biết: “Ờ bây
giờ mình bất động thì chết cũng ở chỗ bất động.” Nó rõ ràng rồi.
(01:01:04) Cho
nên vì cái chỗ bất động đó mà Thầy như nãy giờ Thầy nói. Nó có đủ bốn cái thần
lực: Tuệ Như Ý Túc, Định Như Ý Túc, Dục Như Ý Túc, Tinh Tấn Như Ý Túc, bốn cái
định lực của nó. Nó phải thực hiện bốn cái lực, có vậy thôi.
Bây giờ mấy
con luôn luôn mấy thấy tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, thì nó ở đâu?
Nó ở trên thân mấy con, tức là “trên thân quán thân” chứ gì? Nhưng mà mấy con
mà lấy Tứ Niệm Xứ mà mấy con tu trên thân quán thân là bị ức chế, tu sai. Cho
nên tâm bất động thì luôn luôn nó thấy trên thân của nó rồi. Nó thấy hơi thở
nè, nó thấy chân, thấy cẳng, nó thấy toàn thân nó hết, nó cảm giác toàn thân, tức
là “trên thân quán thân”. Nó không cần biết ở ngoài, nó chỉ cần biết trong
mình. Mà 7 ngày đêm mà tâm bất động vậy là nó đủ Tứ Thần Túc, đủ bốn cái lực, tức
là bảy năng lực giác chi nó hiện lần lượt trên cái tâm bất động đó. Nó không có
khó đâu mấy con. Lần lượt nó hiện ra mình thấy rất rõ mấy con. Nó rất rõ, nó hiện
ra rất rõ. Thành ra mình tu mình thấy cái Giác Chi nó hiện ra, chứ không phải
tu bảy Thất Giác Chi. Mà bảy Thất Giác Chi là bảy năng lực của Giác Chi trên Tứ
Niệm Xứ, nó hiện ra cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự đó không.
Thì mấy con thấy
trên thân quán thân chứ gì? Luôn luôn nó từ một giờ, hai giờ thì bắt đầu sẽ thấy
cái gì? Giác chi nó xuất hiện. Nó sẽ xuất hiện từng cái giác chi đó. Thì đầu
tiên là đó là cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, đó là cái niệm của
giác chi, mấy con. Mấy con thấy không, cái Niệm Giác Chi nó xuất hiện ngay cái
chỗ đó. Rồi cái mà nó luôn luôn thấy nó an ổn, mà nó thích thú để mà nó tu tập
thì cái đó là Tinh Tấn Giác Chi nó xuất hiện. Nó làm cho mình siêng năng ở
trong cái niệm bất động đó, phải không? Cho nên vì vậy mà Thầy nói đó là Tinh Tấn
Giác Chi, chứ có gì đâu. Phải không? Mà Tinh Tấn Giác Chi có thì cái thời gian
nó kéo dài ra được, kéo dài ra được đó là Định Giác Chi chứ có gì đâu. Từ cái
Niệm mới đến cái Tinh Tấn, từ cái Tinh Tấn thì nó hiện ra cái Định Giác Chi.
(01:03:14) Đó
mấy con thấy, nó lần lượt bảy Giác Chi nó xuất hiện, từ từ nó xuất hiện. Và cuối
cùng Trạch Pháp Giác Chi nó xuất hiện. Trạch Pháp Giác Chi là Tứ Thần Túc đó mấy
con. Cái trạch pháp là nó chọn cái pháp nào, hễ tác ý là nó vô cái pháp đó đó,
gọi là Trạch Pháp Giác Chi. Cái cuối cùng của bảy giác chi đó là Trạch Pháp
Giác Chi.
Cho nên khi
mà nó đủ hết rồi, thì coi như mấy con có Tuệ. Tuệ Giác Chi nó xuất hiện trước
cái Trạch Pháp mấy con. Cái Tuệ Giác Chi nó xuất hiện, nó xuất hiện một cách kỳ
lạ, mấy con. Mấy con thấy cái tâm bất động đó, mà trong tâm mấy con khởi một niệm
về quá khứ, đời trước mình là ai nó hiện trên cái tâm của mấy con, biết mình
tên họ gì, ở làng nào, xã nào, nước nào, biết liền.
Về quá khứ,
về tương lai đó nó biết liền từ giờ này mà sắp sửa bây giờ tới tối, rồi ngày
mai, ngày mốt, rồi bữa kia một tháng, hai tháng, tới ba tháng, một năm, hai
năm, ba năm, nó hiện lên cái chỗ mà cái tuệ của con, tức là cái trí tuệ của
con, cái tâm thanh tịnh nó hiện lên, mấy con thấy rất rõ. Nó xảy ra chuyện gì,
nó có chuyện gì, người nào làm sao làm sao nó đều biết rất rõ. Tại vì nó thanh
tịnh cái tâm rồi, nó bất động rồi, nó mới hiện ra được. Mà nó hiện ra được thì
mấy con thấy, đó là Tuệ, Tuệ Giác Chi.
Còn cái Trạch
Pháp Giác Chi là cái lệnh truyền. Nói cái gì là thân tâm nó làm theo, đó là Trạch
Pháp Giác Chi. Sau này mấy con học Ba Mươi Bảy Phẩm Trợ Đạo thì mấy con sẽ học
Bảy Giác Chi. Qua cái bài pháp mà đức Phật dạy “Các món ăn” thì mấy con nắm rất
rõ về phương pháp đó. Bởi vì đức Phật dạy cái bài pháp nào nó đều cụ thể, nó rõ
ràng, chứ không phải nó lờ mờ. Cho nên chúng ta nắm vững rồi thì chúng ta bỏ hết,
vô thất ôm pháp tu. Đừng có nghĩ rằng mình nhai tới nhai lui để mình làm giảng
sư, không có. Mình không thèm làm cái nghề này đâu, mà chỉ mình làm cái nghề tu
thôi. Tu giải thoát, phải không!
Đó, bây giờ
mấy con còn có hỏi cái gì nữa không? Hãy ráng nỗ lực tu đi con. À con cứ ngồi
nói đi, ngồi hỏi đi con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét