191- SỐNG Ở GIA ĐÌNH KHÓ TU CHỨNG ĐẠO
(14:40) Cho
nên trong cuộc sống hằng ngày chúng ta tu hành, như một số anh chị em cùng sống
chung nhau, chúng ta biết sống nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng, luôn hòa hợp với
nhau, không có để cho chướng ngại. Mà thấy cái người này tính như vậy, người
khác tính khác, tức là mình đã bị chướng ngại pháp. Mình thấy tâm mình bị chướng
ngại pháp đó. Rồi thấy người này kỳ kỳ, đó là mình đã bị chướng ngại pháp mấy
con.
Cho nên vì vậy
mà chúng ta hãy cố gắng đừng để cho chướng ngại pháp gì hết. Mọi người đều có
cái đặc tướng riêng, mình sống làm sao mà nhẫn nhục, làm sao mà tùy thuận, làm
sao mà bằng lòng. Mình sống bằng cái ý của mọi người chứ không phải bằng chính
mình, thì chừng đó mấy con sẽ thấy giải thoát. Tại sao mà Thầy dạy mấy
con sống nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng, tức là mình vui lòng, trước
hoàn cảnh nào cũng vui lòng hết. Mà không vui lòng tức là …, nó làm cho chướng
ngại tâm mình. Cho nên cách thức sống tức là những cái đức, hạnh nhẫn nhục, tùy
thuận, bằng lòng, ăn, ngủ, độc cư, cũng là những đức hạnh để mà chúng ta thực
hiện con đường giải thoát.
(15:43) Cho
nên sau khi tu tập rồi, mấy con đã hiểu biết Phật pháp rồi, thì chúng ta bỏ hết
mấy con. Thời gian rất quý mấy con, một ngày qua lấy lại không được mấy con. “Tấc
bóng thời gian một tấc vàng, tấc vàng tìm được không gì khó, tấc bóng thời gian
khó hỏi han”. Mất rồi không lấy lại được.
Cũng như bữa
nay, bây giờ Thầy đến đây, một lúc nữa tối rồi, thì giờ phút này các con tìm lại
không được đâu, mất rồi. Và nó cứ chồng lên, chồng lên để cái thân mấy con đi
vào cõi chết. Cho nên chúng ta lôi lại không được, lôi lại không thể muốn. Cũng
như bây giờ mấy cô mà lớn tuổi rồi, muốn cho mình trẻ như mấy cháu nhỏ này thì
mấy cô làm không được đâu. Kể như rồi rồi, nó đi qua rồi, kể như mình sắp tới
không chứ không lui lại được.
Cho nên hiện
giờ chúng ta phải tu tập làm sao làm chủ được sinh, già, bệnh, chết. Chứ còn
không khéo không kịp. Coi vậy chứ thời gian qua nhanh lắm, đừng có tu chểnh mảng,
không được. Phải tu thật tu! Những phương pháp mà Thầy đã dạy như trong tập
sách Định Niệm Hơi Thở, nghiên cứu cho kỹ, coi tâm mình còn chướng cái gì thì
dùng cái đề mục đó mà luyện tập. Luyện tập cho nó nhuần nhuyễn cái đề mục đó, để
khi trường hợp xảy ra thì chúng ta chỉ cần nhiếp tâm vào hơi thở là quét sạch
nó liền tức khắc. Đó là cách thức chúng ta tu hành. Phải nhớ kỹ điều đó để cứu
mình!
Đến đây mấy
con được ở trong thất tu tập là yên ổn, nhưng về gia đình mấy con rất khó, mấy
con. Thầy có viết bảy cái điều kiện cần thiết cho một cái người tu tập để chứng
đạo. Cho nên người còn sống trong gia đình mà nói “tâm tôi bất động” thế này thế
khác, mấy người nói coi chừng bị ức chế. Gia đình không phải là cái nơi mà
chúng ta tu được cái tâm bất động, các con hiểu điều đó. Cho nên nó có 7 điều
kiện mà đức Phật đã nêu ra. Chúng ta phải sống nơi rừng núi thanh vắng, không
tiếp xúc bạn bè, tránh người bạn xấu, tất cả mọi cái này, không biết mấy con có
được tờ giấy đó chưa không biết? Thầy có gửi cho mấy con rồi. Mấy con nhớ kỹ đó
là bảy cái điều căn bản nhất để mà chúng ta vào đạo tu. Cho nên mấy con nghe
người mà ở trong gia đình mình nói “tu nhiếp tâm 1 giờ, 2 giờ hoặc 3 giờ không
vọng tưởng” là mấy người đó coi chừng lọt vô trong tưởng mất. Họ tu sai rồi mấy
con. Ở trong gia đình mình làm sao mình sống được hoàn cảnh này mà nói tâm mình
bất động. Cho nên lấy cái hạnh sống mà so với cái sự tu tập là biết tu sai pháp
hay đúng pháp.
(18:30) Cho
nên đừng nghĩ rằng tôi sống ở trong gia đình mà tôi sẽ tu chứng đạo, không bao
giờ có điều đó, không bao giờ có. Cho nên muốn tu chứng đạo là mình phải đi vào
một khu rừng, một nơi Tu Viện, một cái khu vực yên tịnh, sống độc cư một mình,
thì may ra chúng ta mới có thể thực hiện được con đường giải thoát.
Lời đức Phật
dạy còn đâu đó hẳn hòi, mà chúng ta làm sai mà chúng ta muốn giải thoát thì làm
sao được … mấy con. Sống không đúng hạnh thì làm sao tu giải thoát được? Cho
nên chúng ta phải sống như thế nào đúng, như thế nào sai, rồi tiếp tục trên con
đường tu.
Như bây giờ
mấy con vào đây, cho mấy con một cái thất, nhất định là không nhìn qua thất của
người nào hết, nỗ lực ôm pháp của Thầy tu tập. Trường hợp xảy ra có những trạng
thái gì thì viết thư hỏi ngay liền, hỏi Thầy ngay liền. Hoặc xin phép được trực
tiếp gặp Thầy để hỏi cái trạng thái đó ngay.
Còn mình
không thưa hỏi thì không kịp thời. Bởi vì khi tâm mình bị ức chế nó cũng sinh
ra những tưởng pháp, mà tâm mình mà tu đúng, tu đúng thì nó hiện cái sự an lạc
của sự tu đúng thì mình có biết đâu, mình cũng tưởng rằng tưởng sao.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét