190- PHÁP ĐỊNH NIỆM HƠI THỞ LÀM CHỦ THÂN TÂM
(06:54) Rồi
bắt đầu bây giờ mấy con thấy. Như mấy con từ xa rất xa mấy con về đây, mấy con
được ở 5 - 10 ngày hoặc là nửa tháng mấy con tu tập, để mấy con làm quen với
cái sự cô đơn một mình, để mấy con làm quen với cái tâm của mấy con im lặng một
mình, để mấy con thấy từng cái tâm niệm của mình, coi mình xả được cái gì. Chứ
không phải mình ngồi thiền ức chế cái tâm của mình đâu mấy con. Mục đích của đạo
Phật là ly dục, ly ác pháp chứ không phải ức chế tâm. Cho nên mình ngồi đây,
mình đâu có dùng cái hơi thở để ức chế cái ý thức của mình đâu, mình đâu có diệt
ý thức đâu. Cho nên mình ngồi đây thì mình im lặng để mình lắng nghe. Thì bây
giờ mình trong im lặng, lắng nghe nó thì tự nó thấy hơi thở. Tâm mấy con ngồi
im lặng rồi mấy con thấy tự mình thấy cái hơi thở chứ không phải mình nương hơi
thở. Mình nương hơi thở là mình ức chế ý thức của mình.
Cái bài pháp
Định Niệm Hơi Thở là mục đích để chúng ta làm chủ cái thân tâm của chúng ta bằng
cái phương pháp. Cho nên nó có 18 cái đề mục của Định Niệm Hơi Thở. Có 16 cái
trọn vẹn nhưng vì đức Phật dạy cho La Hầu La, là dạy Thân Hành Niệm thì nó có
19 cái đề mục của nó, riêng có 19 cái đề mục của Định Niệm Hơi Thở. 19 đề mục của
Định Niệm Hơi Thở là khi cái trường hợp tâm chúng ta bị ác pháp nó tác động quá
mạnh mà chúng ta ngồi bất động không được.
(08:05) Chẳng
hạn như bây giờ, ví dụ như thân của Thầy nó đang bình thường vậy thì Thầy ngồi
Thầy nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” rồi Thầy để nó im lặng,
thì nó bình thường, nó không sao hết đâu. Nhưng bây giờ nó đang đau bụng hay nhức
cái đầu, trời đất ơi, ngồi im lặng đâu phải chuyện dễ mấy con. Đâu phải dễ. Cho
nên buộc lòng chúng ta phải nương vào, biết được cái Định Niệm Hơi Thở, chúng
ta phải nương vào cái đề mục của Định Niệm Hơi Thở để nhiếp và an trú trong cái
hơi thở, để đánh bại cái cảm thọ đau bụng hay nhức đầu của chúng ta ra khỏi
thân. Thì bằng cách là đức Phật đã dạy: “An tịnh thân hành tôi biết tôi
hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra.” Thì lúc bấy giờ cứ tác
ý rồi nương vào hơi thở, rồi tác ý rồi nương vào hơi thở. Nó đau mặc đau mà cứ
tác ý rồi nương vào hơi thở. Khi chúng ta bền chí như vậy, thì trong vòng nửa
tiếng hoặc một tiếng đồng hồ mà bền chí cứ ôm chặt cái pháp Định Niệm Hơi Thở,
cái câu tác ý đó, cái đề mục đó, thì cái cơn đau đó nó sẽ giảm xuống liền và nó
chấm dứt.
Các con có
thấy có cái phương pháp đối trị chứ đâu phải không. Đâu phải không có phương
pháp để đối trị bệnh. Nhưng không phải nó đẩy lui cho chúng ta cái bệnh của
chúng ta, chứ chưa phải là chúng ta hoàn toàn hết bệnh. Nghĩa là đẩy lui làm
chúng ta không còn đau khổ trong cái sự nhức đầu hoặc đau bụng đó thôi chứ còn
cái thân thì vô thường mà làm sao hết luôn đau được. Cho nên vì vậy cái đề mục
đó nó giúp chúng ta .
Còn ngồi đây
mà cứ trạo cử, lăng xăng hoài, bảo nó “bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” mà
nó cứ nghĩ cái này, nghĩ cái kia, thì mấy con cũng phải có một cái phương pháp
gì để hàng phục nó chứ gì. Muốn hàng phục nó thì mấy con có pháp Thân Hành Niệm,
hoặc đề mục của Định Niệm Hơi Thở mấy con cũng phá vỡ nó đi. Cũng dễ dàng chứ
đâu có khó. Thì mấy con sẽ tác ý, bởi vì có phương pháp mà mấy con. Tâm mấy con
nó không an thì mấy con sẽ bảo nó an: “An tịnh tâm hành tôi biết tôi
hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra.” Khi tác ý như vậy thì ý thức
mấy con có khởi niệm được không? Không. Và khi mà hít vô thở ra thì mấy con chú
ý trong hơi thở hít vô thở ra, nhưng mà mấy con cứ thở ra vô thì nó sẽ có niệm
khác nó kéo vô. Cho nên tác ý nữa, bắt buộc cái ý thức cứ làm việc hoài, làm việc
trong cái câu tác ý thì ý thức làm sao làm được cái gì mà khởi niệm ra được.
Cho nên cuối
cùng chúng ta dẫn cái tâm chúng ta lần lượt với chủ động là dẫn cái tâm vào đạo.
Chứ không phải là ngồi đó mà chờ hết vọng tưởng, không phải cứ ngồi đó mà chờ hết.
Mà làm chủ, dẫn nó vào cái chỗ không niệm.
(10:32) Còn
bây giờ nó ngồi im thì mình cứ ngồi im, rồi mình xem coi từng niệm của nó để mà
xả, gọi là ly dục, ly ác pháp. Còn nó loạn tưởng rồi thì không thể ngồi im được
thì dùng Định Niệm Hơi Thở quét. Còn bây giờ chúng ta thấy rõ ràng cái tâm tham
mình nó còn, cái tâm sân mình còn. “Mình tu tập như thế này có thể là mình bị ức
chế chăng? Ai nói gì mình dễ giận hờn” thì mình phải lấy cái đề mục của Định Niệm
Hơi Thở để mình quét cái tâm sân của mình. Để rồi từ đây về sau, mình ngồi
trong thất mà mình ngồi mình bảo tâm mình không bị ức chế vì tâm sân, thì mình
quán: “Quán đoạn diệt tâm sân tôi biết tôi hít vô, quán đoạn diệt tâm
sân tôi biết tôi thở ra.” Bởi vì mình biết mình còn sân chứ chưa phải
hết cho nên mình quán đoạn diệt. Và đồng thời, cứ hàng ngày cứ ngồi tu vậy, một
tháng, hai tháng, ba tháng, coi thử coi cái tâm sân còn không, nó thấm nhuần,
nó đoạn diệt cái tâm sân. Khi đó mấy con xả ra, mấy con sống trong thất, mấy
con ngồi im lặng, ai nói gì mấy con không bị chướng ngại, không tức giận, đó là
tâm sân đã đoạn tuyệt nó rồi, đã ly nó rồi. Cách thức để chúng ta phá nó thì có
Định Niệm Hơi Thở.
Còn bây giờ
mấy con thấy cơ bản của mình chưa có, tức là Định Niệm Hơi Thở chưa thành, mà vội
vào mà tu thì dễ bị ức chế. Mà bây giờ mấy con ngồi tác ý, mỗi niệm ra mấy con
tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, ở đây chỉ có bất động
thôi.” Nhưng mà không ngờ mình chưa có căn bản, đi vào những cái pháp
tu để nó xả ly thì nó bị ức chế. Mình thấy sao mình tu, mình nỗ lực mình tu tâm
bất động như vậy, mà sao hở có chuyện gì là thấy cái tâm mình nó dễ động lắm.
Cũng như chưa tới giờ cơm mà sao bây giờ nó đói bụng nó muốn ăn, kỳ vậy ta. Thì
mấy con biết rõ ràng là cái tâm tham nó có đó, bởi vì nó chưa tới giờ. Thay vì
cái tâm tham nó không có thì tới giờ nó đến nó ăn rất là bình thường mấy con,
nó có thèm ăn. Còn nó khởi muốn ăn thèm ăn là nó có tâm tham trong đó rồi, mình
xét mình biết mà mấy con.
Cho nên vì vậy
mà có cái tâm này thì chết. Tại vì bây giờ mình vô đây mình ăn ngày một bữa.
Trước kia mình ăn ba bữa thì mình không thấy đói đâu, nhưng ăn một bữa thấy đói
đó. Nếu mà thấy đói thì tức là cái tâm tham của mình nó khởi lên, tham ăn, tham
đói đó. Cho nên vì vậy thì mình thử mình tu tập một tháng xem coi: “Quán
ly tham tôi biết tôi hít vô, quán ly tham tôi biết tôi thở ra.” Cứ tập
như vậy một tháng sau, ủa, sao bây giờ tới trưa mà nó không muốn đi khất thực nữa,
bộ nó muốn nhịn ăn luôn. Thì mình nói: “Không có được. Ăn để sống để tu, chứ
sao mà đến mức muốn nhịn ăn. Ở đây đâu có phải pháp nhịn ăn đâu mà nhịn ăn?
Không cho!” Nhưng mà nó không đói, mấy con. Nó không có khởi cái tâm làm cho
mình muốn ăn. Đó là mình thấy mình chủ động được rồi đó. Do đó, bây giờ mình đến
ăn, ăn cũng vẫn ngon bởi vì mình đói mà, nhưng mà nó không làm cho mình thèm muốn
ăn. Chứ không phải còn như người thế gian, khi đói người ta thèm, thấy cái gì
cũng muốn ăn, đó là nó còn dục.
(13:44) Còn
giờ mình quán ly cái tham ăn của mình, thì mình tu tập một thời gian sau mình
thấy rất hiệu quả. Bởi vì Định Niệm Hơi Thở là cái cơ bản nhất cho những người
mới vào tu. Mà mình siêng năng mình tu, một thời gian sau đó mình tu mình giữ
tâm bất động thì nó rất dễ dàng, nó có cơ bản rồi. Nó ló cái mặt nó ra thì mình
phá. Hôn trầm, thùy miên mình vẫn dùng Định Niệm Hơi Thở phá được chứ không phải
cần dùng tới Thân Hành Niệm. Không cần dùng tới Thân Hành Niệm để phá. Hôn trầm
thùy miên đến thì mình thấy sao nó lừ đừ, nó muốn gục, nó muốn ngủ: “Với
tâm định tỉnh tôi biết tôi hít vô, với tâm định tỉnh tôi biết tôi thở ra.”
Cho nên, 19
cái đề mục của Định Niệm Hơi Thở là đức Phật trang bị chúng ta đủ cách để chúng
ta đối phó những cái chướng ngại trong thân tâm của chúng ta. Các con thấy đủ hết
rồi, không có gì mà đức Phật dạy cho mình thiếu sót ở trên cái hơi thở. Bởi vì
hơi thở là thân hành niệm nội.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét