167- GIỮ HẠNH ĐỘC CƯ TRỌN VẸN LÀ ĐÃ GẦN TỚI ĐÍCH
Trưởng
Lão: Rồi được con,
cái đó được, không có sao. Và đồng thời ví dụ như bây giờ con đặt thành cái thời
gian. Bây giờ mình còn tiếp duyên với nhau thì mình nói toàn ở trong thiện
pháp, chứ không có nói ác pháp. Không có nói chuyện mà tào lao hoài, đó là cái
thứ nhất. Cái thứ hai đó, trong cái giờ nào đó là mình cho là cái giờ này, mình
phải giữ độc cư.
Chẳng hạn là
bây giờ buổi tối, công việc mình xong hết rồi, buổi tối. Thì khoảng giờ này là
không được nói chuyện, nhà ai nấy ở, không được tới lui. Thì các con giữ cho cẩn
thận, như vậy là độc cư. Được trong ba tiếng, hai tiếng gì mà con quyết định
trong cái thời đó, thì thời đó tất cả các con đều là không có được động với
nhau.
Mình đã truyền
với nhau rồi, cái giờ này người nào cũng ở thất nấy, chứ không được mà lảng vảng
nói chuyện. Người nào mà đến nói chuyện là cái người đó bị lỗi đó, bắt quỳ gối
đó, tập thể người ta bắt quỳ.
(52:03) Đó!
Vậy đó! Thì sau đó mấy con giữ độc cư trước. Chừng khi mà mấy con được đủ cái
duyên rồi mấy con độc cư, mấy con thấy nó ghê gớm lắm. Nó quen rồi, nó có cái kỉ
luật của nó rồi. Thành ra mình phải tập dần mấy con, tập dần, tập dần. Rồi tới
chừng mà nó độc cư trọn vẹn lại. Khi độc cư trọn vẹn là mình đi gần tới rồi, gần
tới đích rồi. Bởi vì độc cư nó không phải.
Bây giờ như
mấy con không có công việc gì, thì mấy con nói độc cư. Chứ sự thật ra tâm mấy con
nó thường phóng dật, nó không độc cư đâu. Nó cũng ở trong thất vậy, chứ mà nó
nhìn thấy người ta, nó đâu có độc cư. Còn cái mà mấy con tập như vậy rồi, tới
chừng nó độc cư, nó không nhìn nữa? Bởi vì nó đã có cái kỷ luật của nó rồi, cái
giờ đó nó phải như vậy, nó phải bảo vệ nó như vậy.
Nó không được
ngó qua ngó lại, nó không được đi tới đi lui nữa, thất của ai nấy ở. Mà nó chỉ
giữ có mấy giờ, còn mấy giờ khác thì nó khác, nó làm công chuyện khác. Còn mấy
con thì đang chuyên tu ra, thì mấy con phải cẩn thận lắm đó. Cái không khéo,
cái độc cư của mấy con nhiều quá, cái sức mấy con không kham nổi.
Còn mấy đứa
này nó kham nổi được cái giờ của nó, nó đủ sức nó kham rồi bị nó ít. Còn cái
kia là suốt ngày đêm mà mấy con phải kham hết cái giờ độc cư. Cho nên thường
thường nó chịu không nổi, nó phóng bậy. Mắt, tai, mũi, miệng ra nó phóng, nó
phóng dật ra ngoài để nó phá độc cư nó thôi.
Phật tử: Nhiều lúc bị căng cái đầu. Nó chịu
không được, nó căng cái đầu con.
Trưởng
Lão: Đó là cách thức
của nó, nó chống lại độc cư, nó căng cái đầu con, nó không chịu đó, nó không chịu
nổi. Nó cô đơn quá nó chịu không nổi, nó căng đầu. Cho nên vì vậy thì khi mà
căng đầu như vậy đó, thì mấy con đi kinh hành. Mấy con tập đi kinh hành, mấy
con ôm pháp Thân Hành Niệm, mấy con đi. Chứ đừng có để mà căng vậy: “Thôi
để mình đi ra, mình nhìn cái này kia cho nó thoải mái chút” thì mình
phóng dật được! Mình sử dụng pháp!
Phật tử: …(Không nghe rõ)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét