165- TÁC Ý KHI ĐI KINH HÀNH ĐỂ NHỚ BƯỚC ĐI
Phật tử
Minh Châu: Dạ, bạch
Thầy khi mà mình đi kinh hành và tỉnh giác có tác ý gì không?
Trưởng
Lão: Có chứ con.
Mình đi kinh hành, mình tỉnh giác, mà mình sợ mình không tác ý thì nó sẽ quên
cái bước đi của mình đi. Mình tác ý: "Chân trái bước, chân mặt bước".
Rồi mình im lặng, mình bước đi, để mình lắng nghe, rồi mình tiếp tục mình tác ý
nữa. Chứ con không tác ý, lát con quên bước đi.
Phải tác ý để
nhắc chừng để cho nó nhớ, chừng năm hay mười bước phải nhắc chứ không khéo nó
đi hai chục bước nó quên. Nó quên, nó nhớ chuyện tầm bậy rồi. Nó đi chứ nó nhớ
cái chuyện ở đâu xứ nào. Cho nên con nhắc là nó luôn luôn nó kìm, nó giữ dưới
bước chân con đi. Đầu tiên mấy con phải tu vậy thôi, rồi từ từ mấy con thưa ra.
Mấy con tác
ý thưa ra để cho cái khoảng thời gian tỉnh thức nó dài ra. Còn mới đầu mấy con
không nhắc, khích khích cao vậy chứ mà lơ mơ thì nó sẽ quên đó. Nói tôi tỉnh thức
bước đi, chứ rồi nó chút nó quên, phải biết cách áp dụng.
Phật tử
Minh Châu: Bạch Thầy
con tác ý là: "Tâm phải định tỉnh sáng suốt, không được hôn trầm mệt
mỏi" được không?
Trưởng
Lão: Được! Tác ý câu
đó cũng được: "Với tâm định tỉnh tôi biết tôi hít vô, với tâm định
tỉnh tôi biết tôi thở ra" đó. Cái câu Định Niệm Hơi Thở để mình
nương hơi thở: "Với tâm định tĩnh tôi biết tôi đi kinh hành",
hay hoặc là "Tâm phải không hôn trầm thùy miên, tôi biết tôi đi
kinh hành" cũng đều được hết. Mỗi câu đó mình trạch ra cho nó phù
hợp cái hiểu biết, cái đặc tướng của mình thôi. Hiểu biết cho mình để phá hôn
trầm thùy miên, không sao hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét