160- TU ĐỂ LÀM CHỦ GIẶC SINH TỬ
Đời phải bỏ
hết, cuộc đời là dục lạc, cái vui của cuộc đời là cái vui của đau khổ. Cho nên
từ đó những cái oai nghi tế hạnh của mình lập đúng rồi, thì bắt đầu Thầy sẽ đến
với mấy con, Thầy sẽ hướng dẫn nhập Định. Thầy không bỏ mấy con, không bỏ.
Những người
đó đã có căn cơ, thì dẫn tới nơi được, để mấy con cứu lấy mình làm chủ sự sống
chết, thoát ra khỏi giặc sanh tử. Mấy con cướp lại quyền tự sống, quyền sống của
mình. Chứ giặc sanh tử nó đang làm chủ, nó đang cai trị cái quyền sống của mấy
con hết rồi. Bây giờ nó bảo mấy con bệnh thì mấy con phải bệnh thôi, không có
cách gì.
Mấy con
nói: "Thôi tôi không đau đâu", không có được. Mà nó bảo
chết, nó bảo bây giờ thở không được. Nó nghẹt cổ, nó thở không được, thì mấy
con cũng thở không được. Nó bảo con chết, rồi mấy con cũng chịu chết. Mấy con
đang ở trong sự nô lệ của giặc sanh tử, mấy con như những người nô lệ của giặc
sanh tử. Mấy con chưa làm chủ được nó.
(27:28) Còn
đối với Thầy thì nó không làm chủ được. Thầy bảo sống thì giặc sanh tử nó rút
nó đi, chứ nó không dám cãi đâu. Nó cãi Thầy là Thầy đuổi đi chạy không thấy
đích. Tại sao? Tại vì tâm Thầy bất động, cho nên nó làm động không được, nó phải
chạy. Còn mấy con nó vô, nó quậy một hơi nó dẫn mấy con chạy tứ tung.
Cho nên vì vậy
mà đầu tiên mấy con tập tỉnh thức, rồi bắt đầu mấy con tập xả tâm. Tập xả tâm
không có nghĩa con ngồi không mà xả, đi cũng xả nữa mấy con. Ngồi cũng xả, nằm
cũng xả, tất cả mọi cái, để lắng nghe những tâm niệm của mình. Từng các pháp
bên ngoài tác động coi mình xả được hay không? Nếu xả không được thì mấy con bị
chướng ngại.
Cũng như bây
giờ trời nực quá, cái mấy con than thở trời nực thì tức là mấy con bị trời nực
nó tác động mấy con, thì mấy con bị ác pháp rồi. Nhưng mặc nó tao chẳng sợ đâu,
thì như vậy là mấy con thấy giặc thản nhiên lắm. Trước cái thời tiết mấy con thản
nhiên, tức là mấy con đối với pháp. Mà bắt đầu bây giờ nghe nực cái bật quạt
máy lên là mấy con bị nô lệ, thì nó sai mấy con.
Cho nên từng
cái tu mình mới thấy được cái làm chủ của mình. Mà từ những cái làm chủ nho nhỏ
đó nó sẽ đi đến cái làm chủ lớn, làm chủ giặc sanh tử. Mình phải cướp nó từng
phần, từng phần, từng phần để rồi mình độc lập nước mình.
Chẳng hạn
bây giờ Thầy súng đạn dở, lực của giặc sanh tử nó nhiều, cho nên Thầy tập trung
một cái số nào đó, Thầy làm một cái căn cứ. Từ đó Thầy mới chiếm dần ra, nó vậy
đó Thầy mới thành công chứ, y như là đánh giặc. Thì mấy con nghe nói như vậy,
thì đâu tiên mấy con lập căn cứ thì đó là sự tỉnh thức đó.
Cái căn cứ địa
nó vô không được là chỗ mình tỉnh thức. Rồi bắt đầu đó, mình đánh vô đó, thì
mình xả từng niệm, từng niệm ra. Mình xả từng ác pháp ra, đánh chiếm nó đó. Mà
nếu mà tao chiếm hết, mà không còn nó nữa thì coi như là tao độc lập. Có phải
không?
Tâm mình còn
bất động là mình độc lập rồi, nó đâu còn vô được nữa. Đó là mình làm chủ đất nước
của mình, mình không đánh nước người ta đâu. Cũng như nước con thì con giữ, Thầy
đâu có lại Thầy chiếm nước con đâu, Thầy chỉ lo nước của Thầy. Thầy có độc lập
được nước Thầy hay không? Thầy có chủ quyền được hay không? Thì do Thầy phải
đem hết sức lực của mình ra chiến đấu với giặc sanh tử.
Con cũng vậy.
Nước của mấy con thì mấy con cũng bị giặc sanh tử xâm chiếm, nước của Thầy cũng
vậy. Nhưng mà Thầy đuổi giặc sanh tử được thì Thầy làm chủ quyền của đất nước
Thầy, chứ Thầy không thể làm chủ quyền đất nước của con được. Thầy độc lập, Thầy
cắm cờ độc lập, mà nước con thì còn bị giặc thì con chịu.
Bây giờ con
có đến hỏi Thầy dùng chiến thuật, chiến lược như thế nào mà đánh được giặc sanh
tử vậy? Thầy nói, Thầy dạy mấy con thôi, rồi Thầy huấn luyện cho mấy con. Một
thời gian ở trường huấn luyện, mấy con về, mấy con mới đánh nó chứ.
(30:40) Cũng
như, thí dụ như Việt Nam của mình tốt lắm mấy con. Sau khi thấy quân đội
Campuchia như vậy thì Nhà nước mình cho quân đội Campuchia những người mà có khả
năng, có tài cho vô trường quân đội của mình học. Huấn luyện mấy cái anh này,
sau đó anh về. Anh học chiến thuật của mình về để đánh Campuchia, anh làm chủ
mà, anh giải phóng đất nước anh luôn đó.
Nhưng mà
mình không hề cai trị đất nước người ta, Việt Nam mình tốt thiệt. Chứ gặp người
Tàu thì không tốt đâu, họ lấy luôn. Thành ra Thầy nói thật sự mấy con, bây giờ
coi như là mình, cái nước của mình đang bị trị. Mỗi các con đều có một cái đất
nước.
Cho nên vì vậy
mà nghe lời Thầy, mấy con nên tập đi kinh hành, oai nghi tế hạnh ở trên cái tướng
đi của mấy con tập. Rồi hôm nào đó thì Thầy sẽ trực tiếp, Thầy kêu mấy con từng
người thôi. Vô đây mấy con đi Thầy coi thử coi đúng hay không? Đi coi có khum cổ,
hay đi có nghiêng cổ, như thế nào, Thầy sửa lại. Chừng nào Thầy sửa cho mấy con
quen đi đúng rồi, về tu tập đi con.
Còn hôm rày
thì mấy con đến như làm quen, làm quen Tu viện mình thôi, biết chưa? Làm quen để
đời sống mình sinh hoạt như thế nào, để rồi mình sống trong một cái thất riêng
tư. Hồi nào mình sống trong gia đình người này, người kia làm ồn náo này kia rồi
đó, bây giờ mình sống một mình, mình thấy coi nó có thích vui hay không?
Thấy thời
gian sau, Thầy thấy mấy con sống cũng được rồi. Ở một mình nhà, rồi có ai đến
quấy rầy mình đâu? Thầy thấy là sống cũng thấy thích được rồi. Đó là những cái
giai đoạn đầu, mình tập trong hai tháng, ba tháng. Rồi lần lượt Thầy theo dõi,
lần lượt rồi Thầy dạy, mới dám đi tới.
Còn mấy con
thì ở xa quá, mấy con ở xa quá. Thì do đó, thì chắc chắn là Thầy phải dành cái
thời gian để trực tiếp dạy mấy con. Xong rồi mấy con còn về nước, chứ ở đây mấy
con đâu có ở được. Còn như mấy cháu này thì tụi nó sẽ ở đây lâu, Thầy sẽ dẫn dắt
cho tụi nó tới nơi tới chốn mấy con. Hễ đến đây thì Thầy có cái trách nhiệm làm
sao mà đưa mấy con đi đến nơi đến chốn, chứ không thể bỏ mấy con giữa chừng, giữa
đường đâu.
Thầy không
có bỏ mấy con giữa đường. Nhưng mà mấy con ở xa quá, mà mấy con thì chưa nắm được
pháp, chưa nắm được pháp. Thầy thấy con đi kinh hành, Thầy cũng lưu ý lắm chứ,
chứ không phải Thầy không biết đâu. Coi vậy chứ.
(33:13) Phật
tử: Kiến, ốc nhiều quá, con không dám nhìn lâu, sợ đạp.
Trưởng
Lão: Thầy coi như là
mấy con đến, mà mấy con ở gần Thầy, đều là không lọt cái đôi mắt của Thầy đâu.
Thầy quan sát, Thầy nhìn, Thầy xem để khi mà Thầy biết được cái sai, Thầy sửa mấy
con, Thầy giúp cho mấy con. Cho nên hôm nay thì cô Hương thì còn chừng bao lâu
nữa về con?
Phật tử: Dạ, hai tuần nữa con về thưa Thầy?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét