159- VÀO ĐẠO PHẬT LÀ PHẢI HỌC OAI NGHI CHÁNH HẠNH
Cho nên vì vậy
mà cái pháp đầu tiên các con nhớ tập đi kinh hành. Nhưng mà đi làm sao mà cái
tướng đi mình là một người vô sự. Đi như người đi chơi mà tướng đi rất là
nghiêm trang tề chỉnh. Chứ không phải đi cho có đâu. Đi mình phải xem cái oai
nghi, cái tướng hạnh của mình đi. Đạo Phật nó có oai nghi chánh hạnh chứ. Mình
đi mà mình cúi, mình khòm xuống vậy, chánh hạnh chỗ nào được? Đi mà nghiêng cái
cần cổ vầy, làm sao chánh hạnh được?
Các con nhớ,
bởi vì cho nên vào đạo Phật là mình phải học những oai nghi chánh hạnh. Cái đi
cũng có cái oai nghi chánh hạnh, cái ngồi cũng có đúng oai nghi chánh hạnh. Cho
nên hầu hết là Thầy thấy quý cô, quý thầy mà tu tập, từ cái đi cho đến cái ngồi,
sai nhiều lắm. Nội cái oai nghi chánh hạnh nó đã xác định cái sai của cái tướng
đi, cái sai của cái tướng ngồi là cái biết, và nhiếp tâm trật hết. Nó đúng là
đúng, mà nó trật là trật.
Mà nó trật
nó thể hiện qua cái tướng của nó, cái thân tướng của nó thôi. Cái ngồi mà khòm
như vậy làm sao mà Thiền Định gì? Mấy người đi chạy theo dục, chứ ở đó Thiền Định.
Ngồi mà nghiêng như thế này thì Trời Đất ơi! Thầy nói thôi, cái oai nghi vậy
làm sao? Cái tướng ngồi như vậy làm sao gọi là đúng, là chánh hạnh của Phật? Nó
trật hết.
(24:23) Cho
nên mấy con đi ngang qua một cái dãy thất mà quý thầy ngồi. Mấy con chỉ nhìn,
đi lướt ngang qua, mấy con nhìn thấy cái tướng ngồi, biết người đó đúng sai mấy
con. Thấy ngồi sai là biết sai rồi đó. Ông này nói nhập Định, nhập gì, biết ông
này nhập Định của ngoại đạo rồi đây. Cái tướng ngồi đó là Định của ngoại đạo, Không
Tưởng rồi đó, nó không đơn giản.
Cho nên vì vậy
khi mà tu tập thì hôm nay mấy con được nghe Thầy nói. Nhưng thật sự ra Thầy thấy
mấy con là những người quyết Tầm Tứ thì Thầy sẽ cho mấy con. Một mình mấy con đến
đây một người thôi, không có nhiều để mà Thầy kiểm tra, Thầy dạy cách thức ngồi,
đi, đâu đó đàng hoàng chứ. Người đi tướng vầy, kẻ đi tướng khác, mấy con bắt
chước nhau nó trật hết, các con hiểu không? Phải dạy từng người mấy con.
Thầy chịu
khó lắm. Thầy chỉ mong là Thầy đào tạo cái người người tu chứng. Cho nên dù cực
khổ cách nào đi nữa thì Thầy cũng, khi mà thấy mấy con quyết tâm thì Thầy không
bỏ. Cái quyết tâm của mấy con là cái chỗ nào? Sống độc cư một mình, sống không
chơi với ai hết. Bởi vì mình quyết cuộc đời mình sanh già bệnh chết, cái khổ của
mình là sinh tử rồi.
Mà đến đây
nghe Thầy nói phải lập cái Hạnh trước, giới luật mà. Mà mình sống, mà mình độc
cư được rồi thì mấy người đó là mấy người Thầy chọn đó, chọn vô tu. Thầy dẫn dắt
tới nơi tới chốn. Thầy chọn một Thầy một trò dẫn nhau đi đó, chớ không có để mấy
con. Bởi vì cái người mà giữ được độc cư là cái người đó có căn cơ rồi đó.
Chứ còn mấy
người mà nói chuyện này kia, mà buồn buồn rồi đứng thất này nhìn thất kia, rồi
cười với nhau mỉm chi, thì thôi rồi rồi. Thầy nói thôi, họ còn vui đời. Kêu là
đời không muốn bỏ mà muốn thêm đạo đó mấy con, không tu được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét