157- BẤT ĐỘNG TÂM MỚI NHẬP ĐƯỢC TỨ THIỀN
(13:39) Nó
tỉnh giác rồi, bắt đầu bây giờ mình ngồi, mình gạn lọc Tầm Tứ của mình xả tâm,
để cho bất động. Mà khi bất động là chứng đạo đó con. Chứng đạo cái chỗ bất động
tâm. Nó không còn niệm nữa ngồi đó mà. Mà khi không niệm thì nó phải có cái lực
không niệm, tức là cái lực ly dục ly ác pháp. Cho nên bây giờ con muốn cái thân
con chết hồi nào nó tịnh chỉ hơi thở chứ.
Cho nên ví dụ
bây giờ con ly dục ly ác pháp, tức là ly dục ly ác pháp, tức là con ở trên cái
trạng thái của Tứ Niệm Xứ. Trên thân quán thân, nó bất động, nó im lặng, im
phăng phắc từ ngày này đến ngày khác là ở trên cái chỗ bất động đó, nó đủ Tứ Thần
Túc. Cái chỗ bất động đó nó có Tứ Thần Túc. Dục Như Ý Túc con muốn cái thân con
cái gì thì nó làm theo hết. Con muốn nhập cái Định nào là nó vô hết, chứ con ngồi
thiền con không thể nào nhập Định.
Bây giờ con
ngồi đây con tập tỉnh thức để xả tâm chứ không phải Định. Mà con xả hết rồi cái
tâm con bất động, tức là cái tâm con sẽ ở trên Tứ Niệm Xứ đó. Bây giờ ở trên Tứ
Niệm Xứ đó, nó mới đủ bốn cái lực của nó: Dục Như Ý Túc, Định Như Ý Túc, Tuệ
Như Ý Túc, Tinh Tấn Như Ý Túc. Nó có bốn cái lực của nó hiện ra rất rõ ràng.
Đầu tiên nó
hiện ra cái Tinh Tấn Như Ý Túc, nó làm cho các con siêng năng. Mình thấy mình
ngồi đây mình xả tâm, mà từng tâm niệm mình xả rồi nó an ổn. Có cái tâm bất động
yên ổn đó, mình luôn luôn muốn tu, ham tu, thích tu, tức là Tinh Tấn Như Ý Túc.
Tinh Tấn Như Ý Túc, như ý mình muốn mà, nó làm cho mình thích tu, tức là cái sự
siêng năng.
Mà bây giờ
mình bắt buộc mình tu tập, cố gắng tu tập đó là chưa phải là tinh tấn, siêng
năng tự nó muốn, mà mình bắt buộc. Nhưng mà đầu tiên là mình phải bắt buộc
thôi, chứ mình đâu làm sao có mà được. Trừ ra khi tâm bất động nó mới có, mới
có Tinh Tấn Như Ý Túc được.
Rồi Tinh Tấn
Như Ý Túc thì nó phải có Định Như Ý Túc. Bởi vì mình siêng năng, mình ở trên
tâm bất động thì tâm bất động nó là như ý túc rồi Định Như Ý Túc. Tức là tâm bất
động đó là Định Như Ý Túc. Nhưng mà khi nó có Định Như Ý Túc thì con mới nhập
Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền mới được.
Còn cái tâm
con bất động nó mới khởi sự, khởi sự Định chứ chưa phải là vào Định. Định thì
nó có bốn cái loại Thiền Định của nó chứ không phải là một thứ được. Sơ Thiền
là một loại Định đầu tiên, Nhị Thiền là Định thứ hai, Tam Thiền là Định thứ ba,
Tứ Thiền là Định thứ tư.
(16:16) Nhưng
mà bây giờ các con không thể nào, các con chưa có cái tâm bất động thì mấy con
không bao giờ mà với tới bốn cái Thiền Định này được, không bao giờ giải thoát
được. Nhưng ngồi thì xả tâm, chứ không thể nào mà ngồi thiền. Xả hết thì tâm bất
động, nó là tiền Định, chứ nó không thể Định được. Nhưng tâm bất động thì nó mới
thực hiện Định Như Ý Túc, định như ý mình muốn. Khi mà ở trong tâm bất động, nó
có Định Như Ý Túc, thì khi có Định Như Ý Túc rồi thì con mới nhập được Sơ Thiền.
Cho nên có
người nói chưa biết gì hết ? “Tôi ngồi vậy tôi thấy tâm tôi không vọng
tưởng thì chắc chắn là diệt Tầm Tứ, tôi nhập Nhị Thiền hay này kia”. Không!
Không có. Cái đó ức chế ý thức của mình, tức lọt ở trong Không Tưởng, chứ không
phải là Thiền Định. Cho nên tu sai là nó lọt trong Không Tưởng, chứ không thể ở
Thiền Định.
Bởi vì ý thức
của mình là Tầm Tứ mà, nó suy nghĩ nó tác ý ra, nó suy nghĩ gọi là Tầm Tứ. Mà
bây giờ nó không suy nghĩ gì, nó ngồi yên. Mà nó đâu phải là Định, nó Không Tưởng,
nó lọt trong Không Tưởng. Cho nên mấy con ngồi mà ức chế ý thức của mấy con
không có niệm gì hết là sai. Ngồi thì có niệm xả, tác ý xả để tâm bất động.
Khi tâm bất
động rồi thì người ta mới hướng dẫn cho mấy con tới một cái giai đoạn để mấy
con nhập các Định. Tâm bất động thì mấy con phải có Định Như Ý Túc. Vậy thì mấy
con cứ ra lệnh thử coi nó có nhập được không? Bây giờ đó, ví dụ như muốn nhập
Sơ Thiền thì mấy con bảo.
Mặc dù là
trong khi mấy con ngồi, mấy con ly dục ly ác pháp để mấy con ở trên Tứ Niệm Xứ
chứ gì? Mấy con ở trên trạng thái bất động Tứ Niệm Xứ chứ đâu phải là Thiền Định
được. Khi mà các con ở trên Tứ Niệm Xứ, tâm bất động rồi thì nó mới có Định Như
Ý Túc. Thì Định Như Ý Túc, thì nó mới nhập vô các cái Định mới được. Thì lúc bấy
giờ nhập Định thì bằng cái ý thức của chúng ta truyền lệnh.
Ý của chúng
ta nó là cái lệnh truyền, "ý làm chủ, ý tạo tác ý dẫn đầu các pháp
mà". Mà bây giờ các con ly dục ly ác pháp hết, tức là các niệm không
có thì cái tâm con bất động. Thì bất động đó nó mới có Định Như Ý Túc. Định Như
Ý Túc thì bây giờ con mới truyền lệnh ra, muốn nhập Sơ Thiền con bảo: "Phải
ly dục ly ác pháp nhập vào Sơ Thiền".
Thì cái ly dục
ly ác pháp mà con tu tập để mà ở trên Tứ Niệm Xứ thì nó không có năm chi Thiền,
con hiểu không? Nó không có năm cái trạng thái của năm chi Thiền, của Sơ Thiền.
Mà khi con ra lệnh, con bảo: "Ly dục ly ác pháp nhập Sơ Thiền" là
nó có năm chi Thiền liền. Nó khác, nó liền, nó khác liền. Nó cũng ly dục ly ác
pháp, nhưng mà nó ly dục ly ác pháp để nó vào thiền. Còn con bây giờ ly dục ly
ác pháp để ở trên Tứ Niệm Xứ. Nó khác, nó không phải giống nhau.
(19:11) Cho
nên nghe cái danh từ thì nó giống nhau nhưng mà nó khác nhau, nó không giống
nhau. Cho nên con ở trên được cái mảnh đất của Tứ Niệm Xứ, cái tâm bất động đó
thì con mới ra lệnh, con mới vào được cái Sơ Thiền. Ly dục ly ác pháp để vào
cái Sơ Thiền. Thì năm chi Thiền: Tầm, Tứ, Hỷ, Lạc, Nhất Tâm, nó sẽ hiện ra ở
trên cái chỗ Sơ Thiền. Cái trạng thái Sơ Thiền nó không phải là trạng thái của
Tứ Niệm Xứ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét