156- TẬP ĐI, TẬP NGỒI CŨNG LÀ LY DỤC
Cho nên vốn
mình tu tập là đầu tiên, cái cơ bản nhất là mấy con phải tập đi kinh hành, tập
đi kinh hành. Bước chân đi, nhìn rất kỹ mỗi bàn chân bước đi. Mỗi bước đi đều
biết rất rõ. Còn nếu mình chưa biết rõ, mình hay quên thì mình nhắc: "Bước!
Chân trái bước, chân phải bước". Mình tác ý để theo từng bước đi, để
cho nó nhớ. Sau khi nó nhớ rồi thì mấy con khỏi cần tác ý. Để khi bước đi là nó
nhớ, bước đi là nó nhớ, tức là tỉnh thức. Các con thấy chưa?
Nhưng đi mấy
con có cái tướng đi xấu, Đi mà như ngựa, mà cúi cứ bước đi hoài thì xấu lắm. Mặc
dù là mấy con, bởi vì mấy con cứ nhìn dưới bước chân, cố gắng cúi cái đầu xuống
để mà đi mà nhìn, để mà nhớ bước chân chứ gì? Tại mình cảm nhận cái bước đi, chứ
không phải nhìn cái bước đi. Cho nên đi, vẫn đi với một người bình thường mà
không cúi đầu. Có phải không, mấy con thấy không?
Đó là tập một
cái oai nghi tế hạnh của một người đi. Chứ không lẽ ông Phật, ông cũng đi cúi
cái đầu hoài, ông Phật đi tướng xấu quá. Các con lưu ý cái vấn đề tu tập mấy
con!
(6:31) Cho
nên có nhiều người đi để mà tập trung trong bước đi của mình lại cúi cổ xuống.
Thầy thấy mấy con hay thường đi kinh hành, hay cúi cổ lắm. Cho nên mình, đi
mình phải ngó xa ra, vừa với cái tầm cái chân. Nhưng mình lắng nghe từng bước
đi, cảm nhận từng bước đi, chứ không phải nhìn ngó bước đi. Còn mấy con cứ dùng
mắt mà nhìn ngó bước đi thì cúi đầu. Mấy con lưu ý. Phải không?
Cho nên khi
tập mình thấy rất tự nhiên mấy con, đi sao mà rất tự nhiên. Cái oai nghi tế hạnh,
đạo Phật nó có cái oai nghi tế hạnh. Không thể nào mà cái người mà đi hay hoặc
ngồi một cái tướng rất xấu thì không được. Cho nên đi nó cũng phải tự nhiên, thẳng
thắn, nhìn thẳng tới trước để mà hoàn toàn. Nhưng luôn luôn tỉnh giác, cảm nhận
cái bước đi.
Mấy con nhớ
kỹ cái lời Thầy, mà nó lợi ích cho mấy con rất lớn mấy con. Mình tỉnh giác, đó
là cái pháp đầu tiên mấy con phải tu tập ba tháng. Sáng mấy con cũng tập, trưa
mấy con tập, chiều mấy con tập. Sau khi ba tháng mấy con tu tập được rồi thì mấy
con mới tiếp tục tu tập cách thức ngồi.
Ngồi có nhiều
người ngồi xấu lắm mấy con, ngồi ẹo qua vầy, ngồi khòm, họ khoái lắm. Ngồi khòm
vậy chứ co rút lại như cuốn chiếu thì nghe nó an lắm, nhưng mà trật con. Con cứ
ngồi thẳng lưng xương sống như thế này, tức là mình gom tâm đó, tay chân mình vẫn
giữ gom tâm. Còn như mình để như thế này là nó bình thường. Còn gom như vậy, tức
là nó gom.
Đó mình đặt
như vậy, mình ngồi xếp bằng thì cái tâm mình gom lại. Nó gom vô, nó tập trung
ngay chỗ hai bàn tay, nó gom. Nó ít có vọng lắm, nhưng không khéo nó lại ức chế
tâm.
(8:25) Cho
nên vì vậy mà khi thấy cái tâm mình nó bị loạn, loạn tưởng, nó lăng xăng. Nó nhớ
cái này cái kia thì mình gom lại. Mình nắm chặt hai bàn tay mình lại, nắm chặt,
cái nó gom vô. Gom vô cái mình nhắc: "Tâm bất động thanh thản an lạc
vô sự. Tất cả các hành đều xả ra hết". Cái mình ngồi im lặng, cái
nó gom.
Tức là mình
tập trung vào lại cái bàn tay, mình để chỗ hai bàn chân nó gom. Tay chân của
mình nó gom lại một chỗ mấy con. Tức là tâm nó theo đó, nó gom vô theo mình đó.
Nó mạnh lắm. Đó là cách thức mà. Đó mấy con nhớ!
Thì đó cách
thức ngồi thì phải lưng thẳng, không có được ngồi khòm, cũng không được
nghiêng. Có người ngồi cúi cổ, có người ngồi thụng, có người ngồi nghiêng qua
như vầy. Đó là chạy theo xúc tưởng hỷ lạc, cái hỷ lạc của cái thân họ. Có người
ngồi thụng, khòm nó cũng là hỷ lạc mấy con. Nó có sự an lạc của nó, cho nên
mình thích, mình ngồi nó thụng, nó khòm lại.
Còn ngồi thẳng
vậy, bắt đầu mấy con ngồi thẳng vậy nó chưa có an lạc đâu. Nhưng mà sau này nó
an lạc, nó an lạc rất lớn. Bởi vì ngồi, cách thức ngồi như vậy gọi là ly dục ly
ác pháp. Còn mình mới vô ngồi mà nghe nó an lạc, đó là mình chạy theo dục rồi,
con hiểu chưa? Còn mình ngồi vầy nghe nó đâu có an lạc đâu, có phải không? Tức
là mình ly dục rồi.
Mà khi nó có
lạc, là do lạc ly dục sanh hỷ lạc. Khi mà con ngồi thẳng vầy mà tới chừng nó có
an lạc rồi, thì nó rất là tốt. Rất là tốt cho cái đường tu của con. Tức là do
ly dục sanh hỷ lạc, chứ không phải mình chạy theo dục. Còn mình ngồi xuống mình
thụng như vậy đó, ngay đó là mình chạy theo dục rồi. Cái ngồi của mình đã bị dục
rồi.
Mấy con lưu
ý, Thầy nói cho mấy con lưu ý. Cách thức mấy con ngồi, rồi mấy con lắng nghe
cái cơ thể của mình. Tức là mình bị dục, mình ngồi theo dục. Còn mình ngồi thẳng
vậy nghe nó mới đầu các con nghe nó không có an lạc được, nó không có an lạc. Tức
là mình đang ly dục, đang ly dục, hoàn toàn không ham muốn.
Thì khi mà
ly dục thì nó phải có hỷ lạc của ly dục. Ly dục sanh hỷ lạc mà, mình ly dục rồi,
nó mới có hỷ lạc. Còn bây giờ nó có dục rồi thì tức là mình chạy theo dục đó,
thì cái hỷ lạc của dục thôi, chứ không phải là hỷ lạc của ly. Thầy nói vậy để
các con lưu ý, để cái vấn đề tu.
(10:49) Bởi
vì sau khi ly dục rồi thì nó sẽ có cái hỷ lạc của ly dục, chứ không phải là hỷ
lạc của dục. Còn đầu tiên mình vô, mà có cái gì mà nó an ổn cho mình đó là dục
lạc. Bởi vì cái thân của mình nó thích dục trước, cho nên nó chạy theo dục, các
con nên lưu ý như vậy. Do đó vốn mục đích của mình là ly dục ly ác pháp để nhập
vào cái bất động tâm, bất động tâm.
Vì vậy cho
nên mình phải tu đúng pháp. Cái pháp nó dạy cho mình ly dục, mà mình tu theo dục
thì mình kiến giải ra mình tu theo, Tức là mình tu sao cho nó an ổn đó, thì
mình theo cái dục mình tu thì không phải ly dục. Đó mấy con nhớ! Cho nên cái
pháp nó dạy mình là không lấy cái dục mà đi vô, mà lấy cái ly dục mà đi vào.
Mà sau khi
ly được rồi thì nó mới có cái sự an lạc của nó. Đó là cách thức tu, cơ bản lắm
mấy con! Vì vậy mà nó giải thoát ở trên cái sự ly dục chứ không phải giải thoát
ở trên hỉ lạc. Nếu mà tu mà cái nó khổ, nó đau, nó làm cái thân tâm mình khổ,
thì ai tu cho nổi? Nó phải có cái lạc của sự ly dục. Mà mục đích của mình để ly
dục, để được giải thoát chứ, ly dục ly ác pháp mà.
Cho nên ban
đầu mình tập tỉnh thức rồi, thì bắt đầu ngồi tỉnh thức thì nó không bị lờ mờ,
nó sáng suốt. Mà nó sáng suốt thì từng tâm niệm, từng cái tâm tham, sân, si của
mình hiện ra từng niệm là mình biết mặt hết.
Cho nên từ
đó mình có câu tác ý: "Tâm bất động thanh thản an lạc", “mày
là dục gì, biết liền, ái kiết sử nè”. Phải không? “Ngũ Triền
Cái nè, thì chỗ này không phải là chỗ mày, tao quyết định là tao đuổi đi hết”. Cho
nên Ngũ Triền Cái cũng phải chịu đi, Thất Kiết Sử cũng phải đi. Mà Thất Kiết Sử,
Ngũ Triền Cái đi thì chứng đạo chứ có sao, còn chỉ có một tâm bất động.
Mà cái tri
kiến giải thoát là cái sự tỉnh thức của mình, mà mấy con tập tỉnh thức là cơ bản
của bước đi. Mà đi đúng, đi, khi đi cũng là ly dục ly ác pháp, cho nên các con
đâu có đi mà lấy dục mà đi đâu. Đi đúng pháp. Bởi vì pháp nó ly dục mà. Mấy con
ngồi thì mấy con cũng ngồi ở trong sự ly dục, ngồi thanh thản đàng hoàng, nó
không có dục trước đâu. Bắt đầu từ cái chỗ mà ly rồi thì nó mới có cái an lạc của
nó, của sự ngồi đó.
Cho nên con
thấy, ngồi bán già hay kiết già, mới đầu nó chưa có yên đâ. Nhưng mà ngồi một
lúc rồi mấy con sẽ thấy nó an lạc. Cái chỗ đó mình phải thấy được cái chỗ ly dục
nó sanh hỷ lạc của cái ly dục. Còn bây giờ vô trong con ngồi nghe nó an ổn trước
thì không được, sai pháp. Cho nên tu nó lợi ích lắm mấy con, tu hết rồi lợi ích
rất nhiều.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét