Thứ Sáu, 9 tháng 6, 2023

143-TRÁCH NHIỆM CỦA THANH NIÊN

 

143-TRÁCH NHIỆM CỦA THANH NIÊN

(37:45) Còn mấy cháu thanh niên này còn tuổi trẻ này, phải nỗ lực tu cho xong đi. Mấy con còn làm công việc nhiều, dựng lại những chánh pháp của Phật mấy con. Cái thời đại của chúng ta là cái thời đại khoa học. Chúng ta sẽ phổ biến được con đường chánh pháp để giúp cho mọi người thoát khổ, mấy con! Mấy con còn phải đưa những cái bài đạo đức, những cái lời của đức Phật dạy, cái nền đạo đức của Phật giáo mà khắp năm châu, để mà người ta biết được con đường đúng của đạo Phật. Cái trách nhiệm mấy con lớn lắm, mà phải tu cho rồi! Tu chưa xong mà cứ đưa hoài đó, chắc chắn là mình đi xuống địa ngục đó. Nhớ chưa? Mấy con ráng, mấy con!

Thầy kỳ vọng ở tuổi thanh niên của mấy con nhiều lắm. Tại sao? Tại vì cái tuổi đó là cái tuổi năng nổ lợi ích cho mình mà lợi ích cho người, nó không ích kỷ. Còn mấy cô mà già già rồi, thôi lo tu tập mà cứu mình đi, chớ Thầy thấy tử thần nó theo sát lưng rồi. Nó mà nó kê lưỡi hái vô cổ là thấy rồi, đi chớ không có còn ngồi được. Cho mấy cô lớn tuổi rồi phải lo cứu mình, chớ còn không nói cứu ai được nữa. Còn mấy cháu phải nghĩ: “Mình phải nỗ lực mình tu để cứu mình còn cứu bao nhiêu người. Người ta còn đang đau khổ!”

(39:14) Các con biết cái số người mà biết được chánh pháp của Phật, biết được Phật pháp mà tu tập, bao nhiêu người? Đâu có bao nhiêu đâu mấy con! Mấy con thấy Phật giáo họp đông vậy, chớ họ đi chơi đó, họ đi lễ họ chơi, chớ tôn kính gì. Cho nên trách nhiệm chúng ta vạch cho rõ để làm cho người ta thấy được con đường tu giải thoát thật sự. Nhưng mà mình phải có kinh nghiệm, mình tu nỗ lực thực sự, đem hết sức lực ra. Nó không uổng cái kiếp người sanh ra, mấy con!

Đã sanh ra làm người mà mấy con được cái duyên, mấy con học, kiến thức của mấy con. Thì lúc bấy giờ mà được gặp cái chánh pháp Phật, đó là cái duyên sống được mấy con! Được sanh ra làm người, được học tập, được kiến thức học tập rộng rãi, hiểu biết sâu. Rồi lại được gặp chánh pháp của Phật thì mấy con là những người đủ duyên phước lắm. Biết bao nhiêu sinh viên, biết bao nhiêu tuổi trẻ của mấy con, học rồi đi ra tìm nghề nghiệp đi làm để sống, chớ đâu có biết Phật pháp đâu. Rất uổng mấy con.

Nghĩa là người ta đi học được cái nghề, đi học được trên đại học, đi ra để có cái nghề chuyên môn. Rồi từ đó đi làm để sống nuôi rồi, sinh tử sống chết thì chỉ ngồi đó mà chịu thôi, chứ không có làm sao được nó hết. Cũng đau khổ như thường! Chứ đâu phải làm có tiền rồi nó mua được sự sống chết đâu? Không đổi được đâu. Nó chết là nó chết chớ không bao giờ mà đem tiền đổi nó được. Cho nên mấy con có đủ phước phải nỗ lực mấy con. Không phải vì lợi ích riêng cho mình mà còn nhiều bạn bè của mình nữa, đó là cái nhiệm vụ của mấy con.

(40:28) Còn các cô xuất gia rồi, phải nỗ lực tu. Để không, cái chiếc áo của mấy con nó không xứng đáng. Tu mà không giải thoát làm sao xứng đáng? Tu phải giải thoát nó mới xứng đáng là chiếc áo của người tu sĩ. Mình mặc chiếc áo tu sĩ đạo Phật mà nói về sinh tử, làm chủ sinh tử luân hồi thì ngơ ngơ ngác ngác không biết làm sao hết. Thì như vậy đợi đi nằm nhà thương sao? Đợi bệnh vô nằm nhà thương coi kỳ quá vậy?

Cho nên người tu sĩ mà tu như Thầy mà đi nằm nhà thương, tức là Thầy chửi lại Phật đó. Đạo Phật nói “làm chủ sinh, già, bệnh, chết " , mà giờ mình là tu sĩ Phật giáo, mà đi vô nằm nhà thương thì mấy con nghĩ sao? Có phải mình đi ngược lại với đạo Phật không? Đã không tu, không mặc chiếc áo tu sĩ thôi, mà mặc chiếc áo tu sĩ là không đến nhà thương, tôi phải làm chủ được. Tôi chết là phải tự tại chứ không thể chết mà lăn lộn trên giường bệnh mà chết, như vậy mới xứng đáng là tu sĩ, mấy con.

Còn người cư sĩ thì thôi. Người ta là cư sĩ thì người ta đi nhà thương hay này kia cũng được. Mà cư sĩ mà người ta không có đi nhà thương, bệnh viện gì hết, đau bệnh đuổi đi. Con người chúng ta nó đủ cái khả năng đó, mà tại sao chúng ta không sử dụng cái khả năng đó để mà chúng ta làm chủ? Cái đầu của chúng ta nó đủ cái lực của nó, thế mà chúng ta không triển khai cái đầu, để bỏ uổng quá vậy không được!

Chết rồi, mấy con thấy biết bao nhiêu cái đầu dưới đồng mả không? Có làm được gì đâu? Thành đất, không có gì. Mà trong khi sống thì nó là cái bộ máy rất tuyệt vời. Cái đầu của chúng ta là cái bộ máy tuyệt vời, mấy con. Cho nên nó làm chủ được sự sống chết là do cái đầu của chúng ta, chớ cái gì đâu. Có cái máy rất tốt mà không biết sử dụng, để tới chừng chết đem chôn bỏ thành đất, thiệt là uổng! Mấy con người nào cũng có hết à. Phải không? Mấy con thấy chưa? Người nào cũng có hết. Nhưng mà mai mốt mấy con chết mà đem chôn bỏ, Thầy nói cái người này ngu si vô cùng, có cái máy tốt mà không biết sử dụng. Có đúng không? Mấy con thấy không?

Trời đất ơi! Cái đầu của chúng ta bộ dễ? Mà chúng ta sinh ra làm người là chúng ta có cái đầu. Đầu con vật nó bằng cái đầu của chúng ta? Nó ngu si vô cùng! Cái đầu của chúng ta biết thiện này, biết ác này, biết làm cho mình, làm chủ được sự sống chết của mình. Cái đầu của chúng ta chứ cái gì? Còn sinh làm con vật, mấy con thấy con bò, con trâu nó cũng có cái đầu, nhưng cái đầu của nó, nó có bằng được mình không? Nó chỉ biết ăn cỏ, nó chỉ biết đánh lộn nhau giành cỏ ăn thôi, chứ nó biết gì hơn. Nó đâu có biết phân biệt được thiện ác mấy con. Cho nên chỉ có con người là duy nhất mấy con. Chỉ có con người là duy nhất!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...