Thứ Sáu, 9 tháng 6, 2023

142- NHẬN DIỆN TÂM BẤT ĐỘNG

 

142- NHẬN DIỆN TÂM BẤT ĐỘNG

(22:46) Trưởng lão: Bây giờ mấy con còn hỏi Thầy gì không? Tu tập đơn giản như vậy đó: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.” Các con có nhận ra được nó chưa? Nghe nói bất động tâm…​ Con hỏi. Con cứ ngồi hỏi đi con, không có gì đâu.

Phật tử 1: Bạch Thầy! Là con về đây bảo hội ý là để đến tu tập. Hồi đầu đó, tháng đầu đó thì con bị hôn trầm nhưng mà lâu nay con rất là tỉnh táo. Nhưng mà con cứ theo pháp của Thầy cho nên là con vẫn cứ đúng nửa tiếng con ngồi kiết già và dùng pháp tác ý, con lại nghỉ nửa tiếng. Thì con muốn bạch Thầy, như vậy là con cứ phải ngồi kiết già hay ngồi bán già hay là con bỏ con cứ ngồi chơi hẳn như vậy đó.

Trưởng lão: À! Mới đầu con tập ngồi trong vòng nửa tháng, một tháng tập cho nó quen. Đầu tiên thì ngồi kiết già, bán già, nhưng mà sau này ngồi nào cũng được hết. Nghĩa là lúc nào cũng tu hết, chớ không có giờ nào mà còn thời khóa nữa, mấy con. Một thời gian tập quen rồi thì nhất định là không còn thời khóa nữa, lúc nào cũng tu bất động hết. Như vậy nó mới mau chứ. Chứ còn cứ tu thời khóa, tôi cứ tới giờ tôi tu, không giờ tôi xả ra, tôi phóng dật, tôi chạy tùm lum thì thôi rồi, nó không tốt.

Phật tử 1: Con ngồi chưa trọn vẹn, nhưng mà con cứ nghĩ là vẫn nhất định ngồi kiết già nửa tiếng thôi, sau này lại phải nghỉ giải lao nửa tiếng rồi lại tu tập.

Trưởng lão: À! Mới đầu thì vậy ấy, chứ sau này thì không được, không có nửa tiếng nữa hết. Bây giờ con ngồi không cần biết nó nửa tiếng. Bởi vì nửa tiếng mấy con cũng phóng dật. Mấy con nói tới giờ chưa? “À! Bây giờ còn 5 phút nữa mới nửa tiếng.” Thôi rồi, phóng dật mất. Thấy không? Cho nên ở đây không có đo cái thời gian, không cần đo cái thời gian. Sau thời gian tập cho nó có cơ bản, mình biết được cái tâm bất động. Khi nào nhận ra được tâm bất động rồi thì hoàn toàn là không có thời gian. Còn trong lúc mà chưa nhận ra được tâm bất động thì phải có thời gian để tu tập, để nhận xét. Mấy con nhận được tâm bất động chưa? Chắc chắn là nói nãy tới giờ tâm bất động thì ai cũng nghe đại khái khái niệm nó thôi, chứ sự thật mấy con chưa biết tâm bất động. Thầy dám chắc! Khái niệm, mấy con đang ở trong khái niệm của tâm bất động.

(24:46) Phật tử 1: Dạ, thưa Thầy, con còn một cái ý nữa. Từ trước giờ con ngủ, con cứ hay nằm mê. Thỉnh thoảng toàn mê những sự việc mà điều đó chưa hề xảy ra hoặc là không hề nghĩ đến luôn. Nó cứ mê, nó đến, nó lại đi thì con cũng chẳng biết cái chuyện đó nó xảy ra rồi đã làm cái gì nó có nghĩa là cái gì.

Trưởng lão: Thì phải dùng phương pháp tác ý đuổi đi chứ, cứ để nó mê mê đó đâu có được. Phải đuổi đi! “Ngủ thì ngủ, không có mơ màng chuyện này chuyện khác được.” Dẹp nó đi, tác ý đuổi đi, không có được. Mình có phương pháp mà.

Cho nên vì vậy con phải, bởi vậy cho nên theo Thầy thiết nghĩ. Cái thứ nhất, Thầy tuy nói như vậy, nhưng mà cái thời gian mà tập luyện ấy để cho mình nhận ra được cái tâm bất động. Phải tu tập rồi mới nhận ra được, chớ không phải nghe nói rồi mấy con ở trên khái niệm của cái hiểu của mấy con tưởng là tâm bất động. Không phải. Khi nó bất động, nó có một cái trạng thái an ổn của nó vô cùng. Chớ không phải mà ngồi chơi đâu. Bởi vậy nó mới sống được với nó chứ. Nó không sống được thì nó không an ổn, làm sao sống nổi, nó đâu phải dễ. Tại vì bây giờ ngồi trên cái ghế như Thầy thì cái cơ thể nó chỉ ngồi trong khoảng thời gian nào thôi, chứ nó không thể hơn được, mà hơn thì nó phải mỏi chứ sao. Nhưng mà tâm bất động rồi thì nó ngồi suốt một ngày nó không mỏi. Mấy con khái niệm nó, chứ mấy con chưa có thấy nó đâu.

Bởi vì đức Phật nói: “Khi mà dục thì nó có lạc của dục, mà ly dục thì nó phải cái lạc của ly dục” chứ. Mà tâm bất động là tâm ly dục, ly ác pháp mà, mấy con hiểu chưa? Cho nên nó phải có cái lạc của cái ly dục. Cho nên người ta mới ngồi lâu được, người ta mới thực hiện được, chứ không khéo thì làm sao mà người ta thực hiện được? Cho nên mình đang ở trong cái khái niệm, chứ chưa phải là mình đang sống với nó được.

Vì vậy khi mình tu tập để cho mình thấy, một hôm đó mình ngồi bất động như thế này, mình thấy có cái trạng thái an thì mình phải hỏi Thầy. Một là bị tưởng, xúc tưởng hỷ lạc, là do cái chỗ tu tập tập trung ức chế ý thức mà nó sinh ra. Còn để tự nhiên cái tâm bất động thì nó sẽ thể hiện qua sự an lạc của nó do ly dục, ly ác pháp.

(27:41) Phật tử 1: Bình thường lúc nào con cũng ngồi trong thất tu tập buổi sáng nhưng mà có lúc thì nó cảm thấy nó thoải mái, có lúc ngồi bất động không hề, luôn 30 phút không hề bị đau đớn, hết 30 phút thì vẫn thoải mái. Nhưng mà cũng có lần 30 phút vẫn tỉnh táo nhưng mà có khi thì nó đau chân hoặc là đau lưng lại phải thay đổi vị trí. Như vậy thế nào ạ?

Trưởng lão: Khi mà con ngồi mà tâm nghe nó an lạc, nó không có đau mỏi, nhức lưng, mỏi tay, mỏi chân gì hết. Một là bị xúc tưởng hỷ lạc do cái tâm ức chế ý thức mà nó sinh ra. Hai là nếu mà trạng thái đó mà tu đúng tâm bất động do ly dục ly ác pháp mà sinh ra, thì khi mà được những trạng thái mà ly dục, ly ác pháp thì thường xuyên con ngồi lúc nào con cũng sẽ đạt được. Mà do ức chế ý thức mà không do ly dục, ly ác pháp là sinh ra cái trạng thái hỷ lạc này thì có khi được khi mất, có khi có khi không, thì con bị xúc tưởng hỷ lạc, do tưởng.

Còn hễ mà con do ly dục, ly ác pháp mà được thì lúc nào con ngồi cũng có. Bởi vì mình ly dục, cái tâm dục mình hết, ác pháp không còn, cho nên lúc nào mình ngồi cũng có, nó không bị tưởng. Còn kia tưởng thì lúc có lúc không, thì thấy mà lúc có lúc không thì biết đây là do mình tu sai pháp, ức chế tâm. Cho nên khi mà ức chế được thì sinh ra, ức chế không được thì không sinh ra. “Có bữa tôi ngồi tôi yên quá” thì do ức chế được nó yên, ức chế không được thì nó không yên, mà không yên thì không an lạc. Có phải không? Con cứ nghiệm lại con, Thầy có nói đúng không? Chớ không gì.

Còn ly dục, ly ác pháp thì ngồi chơi như thế này, có những cái dục, cái tâm gì, mình cứ giữ cái tâm bất động của mình đuổi nó đi hết. Từ nó ly hết rồi thì bắt đầu nó để lại cho mình trạng thái hỷ lạc. “Do ly dục sinh hỷ lạc.” Mấy con nghe đức Phật nói rất rõ: “Do ly dục sinh hỷ lạc” thì cái hỷ lạc này nó không bao giờ mất. Cho nên ngày nay ngồi cũng được, ngày mai ngồi cũng được, ngày mốt cũng được, ngày bữa kia, tại cái tâm nó ly rồi. Còn cái tâm mấy con nó còn một cục dục thứ ác pháp rồi, bây giờ muốn ly nó đâu có ly được thì hỷ lạc làm sao có.

Cho nên bữa nay ngồi khó khăn, sau đùng một cái nó được thì do mình ức chế chứ có gì đâu. Còn khi ly rồi thì mấy con thấy lúc nào mấy con ngồi cũng có, mấy con không ngồi thì thôi. Mà mấy con đi vầy nó cũng hỷ lạc nữa, chứ không phải là cần ngồi. Tại vì cái tâm ly dục tự nó thanh tịnh mà. Phật Pháp hay quá! Thầy nói hay quá, nó giải thoát mình thật sự, mấy con. Nó tuyệt vời! Con hỏi Thầy con.

À! Con sắp sửa về rồi đó mà tu, mà về rồi lo tu chứng đi, cho rồi đi rồi về.

À! Mấy con còn hỏi Thầy gì không con?

(30:51) Phật tử 2: Dạ mô Phật! Thưa sư ông là, con hỏi là làm sao con cảm nhận được cái tâm bất động của con? Bây giờ con cảm nhận không có được. Như, con nghỉ một chút xíu là trong lúc nghỉ thì nó không được mà nó loạn xạ tùm lum, tà la hết. Con kêu: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” nó chẳng nhận được. Bây giờ con phải làm sao? Bây giờ Sư ông chỉ cho con cái đặc tướng, để con tu. Con quyết một là chết, hai là chứng đạo. Cho nên xin Sư ông chỉ cho con đúng cái đặc tướng, con tu.

Trưởng lão: Đầu tiên đó thì muốn tu tập mà đạt được, con cố gắng con sống độc cư một mình, không chơi với ai hết. Tới giờ mà đi khất thực thì đúng giờ thì mình ra mình nhận cơm mình khất thực về thất. Không nhìn, không ngó ai hết. Không chào, không hỏi. Ai chào hỏi gì, mặc! Mình chẳng, mình làm ngơ hết. Dẹp hết!

Đừng sống trong thế gian mà tùy thuận thiên hạ, không có tùy thuận đâu. Đó là lập cái hạnh trước đã. Con lập được cái hạnh rồi thì bắt đầu ngồi kiết già hoặc ngồi bán già, hoặc ngồi trên ghế, hoặc bất cứ ngồi một cái chỗ nào cũng được hết. Ngồi, đi, đứng, tất cả bốn oai nghi đi, đứng, nằm, ngồi, con đều lấy. Hiện giờ thì có khái niệm về tâm bất động, chớ khi mà nhìn thấy cái tâm bất động của mình thì mình thấy hơi thở, chứ mình không thấy cái tâm bất động.

Cho nên cái trạng thái tâm bất động nó chưa xuất hiện ở nơi mấy con đâu. Mấy con còn đang bị kẹt vào cái hơi thở của mấy con, biết thở ra, biết. Hễ im lặng ấy, mấy con không có niệm gì thì cứ hơi thở, nghe nó nhẹ nhàng. Đó là cái tâm biết mấy con hiện tiền. Cho nên nó khái niệm về sự bất động của nó. Biết hơi thở ra vô là bất động đó, nhưng mà nó còn có hơi thở, cho nên nó chưa hoàn toàn. Thầy bởi vậy Thầy mới nói khái niệm về sự bất động, chứ chưa phải là mình nhận ra được tâm bất động. Do đó thì mình phải sống cho đúng những cái hạnh như Thầy nói. Rồi mình hàng ngày, mình cứ mình dùng câu tác ý mình nhắc. Đi mình cũng nhắc, ngồi mình cũng nhắc, nằm nghỉ mình cũng nhắc. Nếu nó ngủ thì giờ ngủ cho nó ngủ, mà nó không ngủ nó thức thì cứ nhắc cái câu tác ý của mình mà thôi.

(32:53) À, Mình nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” một loạt câu của nó, một số từ, cụm từ của nó. Để rồi mình sẽ ở trong cái khái niệm của cái tâm bất động đó. Tức là mình sẽ thấy hơi thở, nhưng không tập trung trong hơi thở, nó biết thì nó biết. Rồi một lúc mình lại tác ý nữa, cứ một lúc mình tác ý, chứ mình không tác ý thì nó sẽ có niệm. Mình cứ tác ý, mình cứ tác ý thôi. Và cứ lần lượt tác ý để trở thành, cái ý thức của mình nó trở thành cái ý thức lực, cái lực của ý thức. Mình thấy là nó sẽ trở thành lực của nó. Và khi mà trở thành một cái lực của nó thì cái tâm nó sẽ bất động, nó hiện ra cái tướng bất động thật sự của mấy con. Thì lúc bấy giờ mới biết rằng mình đã biết được tâm bất động. Chớ còn không khéo thì không biết được tâm bất động.

Cũng như Thầy nói nãy giờ thì mấy con khái niệm trên tâm bất động, chứ mấy con chưa được cái trạng thái tâm bất động. Phải có sự tu tập một thời gian, mà thời gian phải tu đúng, tập hạnh đúng, sống độc cư trọn vẹn. Chứ mấy con sống phóng dật thì mấy con chắc là tu suốt đời, nhiều kiếp nhiều đời mà cũng chưa nhận được tâm bất động. Nghe cái danh từ thì nó đơn giản, nhưng mà nhận ra được nó, sống với nó là một vấn đề. Bởi vì nó là cái chân lý của đạo Phật mà, chân lý Diệt Đế mà.

Cho nên lấy cái chân lý, nhưng mà cái người còn trong cái tâm tham, sân, si thì chỉ khái niệm được nó, chớ không thể sống được với nó. Cho nên mình tác ý là mình ly dục, ly ác pháp mấy con. “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” Có một niệm, tác ý nữa: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” tức là mình xả tất cả các niệm, ly tham, sân, si hết. Mà khi nó hết rồi thì nó mới hiện tiền cái tâm bất động thực sự, mình thấy được. Thì lúc bây giờ là chứng đạo.

(35:00) Phải bền chí đi! Khép cửa hết, không chơi với ai hết. Con cứ sống đi, bảy tháng nỗ lực tu sẽ thấy tâm bất động nó hiện, nó không lâu đâu. Thầy bảo con, cứ bây giờ cho cái thất nào đó, con sống một mình, đóng cửa không chơi với ai hết, không nói chuyện. Ai tu, làm gì thì làm, họ làm gì mặc họ, chẳng biết. Tu sai, tu đúng kệ họ, mình chẳng cần nhìn họ, mà cứ nhìn mình. Hễ lỡ mắt nó nhìn ra nó thấy, “Quay vô, ở đây không có được nhìn ai hết!” Ở đằng kia nói chuyện ồn náo, “Tai quay vô, không có nghe ai hết, mà hãy nghe cái tâm của mình đi.” Cứ kêu nó vô thôi, tức là phòng hộ sáu căn của nó đó.

Đầu tiên là mình sống độc cư một mình mình, là dùng cái pháp đó để cắt ly, không giao tiếp, chứ chưa phải là phòng hộ nó thật sự. Mà chính ngồi tu ở trong thất của mình đó là nơi sáu căn của mình, mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý vô, không có cho nó phóng ra. Mà nó không phóng ra được thì nó chứng đạo. Con hiểu chỗ Thầy muốn nói không? Chớ có tu tập gì đâu!

Cái ý của con nó sẽ phóng ra cái niệm, nó cũng phóng ra nó mới có niệm chứ. Còn con mắt nó phóng ra, nó phải nhìn kia, nó thấy. Thấy người ta đi, đứng, rồi thấy cái cây cỏ, thấy trời, do đó: “Quay vô!” Rồi lỗ tai, nó ngồi đây mà người ta nói gì đó, nó nghe, hoặc là trời mưa, hoặc là tất cả những cái gì động, tiếng động là nó nghe. “Quay vô, ở đây không có nghe mưa, nghe gió gì hết! Mặc nó, sập nhà đè chết bỏ!” Chớ không khéo nó sợ. Con hiểu không? Cho nên cách thức tu ấy, cứ lôi sáu căn con vô, mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý thì sẽ thành công, chứ không có gì hết. Biết cách không?

Đầu tiên cứ tập, rồi sẽ. Khi đó, đó tập như thế nào thì con cứ tập, rồi con sẽ ghi: Bây giờ con tập như vậy, như vậy đó…​ con kêu mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý nó gom vô như vầy, thì con thấy nó được an ổn như thế nào, rồi như thế nào, nó xảy ra cái gì, mấy con ghi rồi gửi về cho Thầy.

(36:46) Phật tử 2: Dạ, thưa Sư ông! Mấy hôm con tập pháp Thân Hành Niệm hoài thì con bị hôn trầm không nhiều, bây giờ con thấy nó tỉnh táo. Bây giờ con có cần tập nữa không hay là lúc nào con thấy lơ mơ thì con mới tập?

Trưởng lão: Đúng rồi! Khi nào nó lơ mơ, nó buồn ngủ thì con nên tập pháp Thân Hành Niệm. Khi nào mà ngồi lại mà loạn tưởng, nó cứ nghĩ cái này, nghĩ cái kia nhiều quá, nó không dừng đó, thì con nên tập ôm pháp Thân Hành Niệm thì nó hết. Còn không có thì thôi, đừng có tập cho mệt.

Phật tử: Dạ, con xin cảm ơn Thầy, con sẽ cố gắng tu tập!

Trưởng lão: Cố gắng tu tập đi con! Đến đây rồi thì phải chứng đạo à. Nhớ nghe không, không có tu lơ mơ được!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...