126- HƯỚNG DẪN CHO NGƯỜI THÂN TU TẬP
Trưởng
lão: Giờ thì
con còn lo giải quyết một vài điều kiện, rồi lo tập thêm. Bởi vì cuộc đời của
mình nó cũng lớn rồi, nỗ lực mạnh mẽ lên. Tập cho đến khi đủ duyên nó trọn vẹn,
thì lúc bây giờ còn có hai mẹ con thôi.
Còn anh em
ruột thịt này kia, rồi chớ ba con thì cũng có gia đình khác rồi, không quan trọng
nữa, chỉ có mẹ con à. Con chỉ có còn có người mẹ thôi, làm sao cho trọn vẹn cái
hiếu, để cuối cùng mình, khi bà lớn tuổi hoặc là bà qua phần rồi thì con trở về
đây con tu.
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Con cũng nghĩ vậy đó. Cái quan trọng là bây giờ con với mẹ con thôi. Con cũng cố
gắng con cắt đứt, khỏi đi qua bên kia gì hết, để cứ đi qua, đi lại hoài, không
có tu hành gì hết, phí công tu hành.
Trưởng
lão: Đúng vậy
đó con! Theo Thầy thiết nghĩ. Và đồng thời cũng tạo cho bà cầu hoài mà sao
không được, chắc có lẽ Chúa Không phù hộ nữa.
Phật tử
Kim Quang: Chúa
hết nhận lời!
Trưởng lão: Chúa hết nhận! Cho nên, thế nào
bà làm sao không cầu? Phải không? Do đó cuối cùng thì bà mới thấy là cầu không
được.
Phật tử
Kim Quang: Thì
đó, chỉ có cách đó mới làm cho bà phải suy nghĩ lại.
(32:45) Trưởng
lão: Suy nghĩ lại, bà mới đi vào trong cái tín lực, chứ không khéo nó
bị tà. Con giúp mẹ con vậy là đúng chánh pháp mà. Khi mà mẹ mình nó bị kẹt vào
một cái pháp. Ví dụ: Như bà mẹ từ hồi tới giờ không biết Phật pháp, cứ lo niệm
Phật để cầu vãng sanh đi. Cho tới chết, gần chết rồi cũng niệm Phật, Nam Mô A
Di Đà Phật hoài.
Mà bây giờ
con không biết cách dạy. Bây giờ mẹ niệm Phật vậy đó, không bằng mẹ niệm cái
câu này: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", rồi mẹ im
lặng, mẹ để mẹ dưỡng cái thân mẹ già, mẹ niệm hoài nó hao lắm. Mẹ niệm: “Nam
Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật”. Mẹ nghĩ rằng niệm như vậy đó thì nó
cầu vãng sanh cực lạc mình không bác. Nhưng mẹ niệm vậy, cái sức khỏe của mẹ
bây giờ kém lắm rồi.
Mẹ nên niệm
cái câu này, rồi mẹ giữ im lặng như vậy đó, thì nó khỏe hơn, phải không? Tuổi thọ
mẹ nó còn kéo dài thêm ra. Thì mình cũng cái câu niệm thôi, mà niệm cái tâm của
mình nó rõ ràng, mà mẹ nhận ra nó cụ thể lắm, nó giải thoát cụ thể. Còn niệm
Nam Mô A Di Đà Phật để cầu vãng sanh, thì cái sự giải thoát đó, mẹ không có thấy
được.
Đó mình hướng
dẫn cho bà. Mẹ niệm thử coi: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự"
rồi mẹ im lặng. Mẹ im lặng mẹ thấy cái gì? Hơi thở ra, hơi thở vô. Mà mẹ biết
hơi thở ra, hơi thở vô là cái hơi thở tự nhiên trong thân mẹ có, chứ đâu phải mẹ
chế nó ra đâu?
Cho nên mẹ cứ
thở ra, thở vô. Chừng nào có một cái niệm gì trong tâm mẹ lo lắng con cái gì đó
mà nó khởi ra, thì mẹ nhắc lại: "Tâm bất động, thanh thản, an lac, vô sự"
thì cái niệm đó nó sẽ lặng xuống đi, nó để lại cho mẹ biết cái: "Hơi thở
ra, hơi thở vô" thì mẹ cứ nương hơi thở. Thì mặc dù đầu tiên, thì cái
thời gian nó ngắn, nó khoảng độ chừng cao lắm là nửa phút hay một phút vậy
thôi. Thấy không?
Mẹ thấy nó lợi
lắm. Còn cái kia phải niệm hoài, niệm hoài, mẹ vận dụng cái công sức của mình.
Còn mẹ im lặng thì cái sức của mẹ, cái năng lực của mẹ nó không có hao.
Mình phải giải
thích cho nó đúng. Thì bà thấy nó đúng rồi. Trời ơi! Cái pháp này sao mà nghe
nó đúng, khoa học ghê chứ, nó đâu có hao năng lượng. Còn mẹ mà cứ bảo mẹ cố, mẹ
niệm như vậy nó hao năng lượng thì mẹ phải đau khổ nhiều, bệnh tật nó sanh ra
nhiều. Bởi vì trong người mình nó hao thì nó dễ bệnh tật.
Mình giải
thích cho bà: “Mà bệnh tật, mẹ thấy mẹ khổ, tụi con, con thương, phải
không? Phải chạy, lo lắng mẹ, mà mẹ đau nhức chỗ, này kia. Còn bây giờ mẹ yên tịnh
như vậy đó, thì cái sự đau nhức của mẹ nó cũng giảm đi. Nó giảm đi. Cái sự bất
động của nó”. Đó mình giải thích, bà làm thấy vài ba lần sao hiệu quả, thì
bà nỗ lực, con thấy chưa?
Mình dụ mẹ
mình chứ sao để mẹ mình đi lạc đường kỳ vậy? Rồi mới nói mẹ mình quen. Đâu phải,
tập dần, bắt đầu nó cũng thành thói quen con. Nhưng mà tập dần riết, rồi bà
quen với cái tâm bất động.
(35:42) Phật
tử 4: Cũng khó lắm Thầy! Con cũng dạy vợ con vậy đó: "Hay là niệm
Phật, hay là phải nói ra nữa, nó hao năng lượng". còn nói mà y như Thầy
đó thì bữa này: Ồ, khó quá!
Trưởng
lão: Cái này
khó quá, tập cho bền chứ gì?
Phật tử
4: Tui mà tui
ngồi, mà tui không ra tiếng là tự nhiên vọng tưởng đi tứ tung hết, thành ra khó
quá! ngồi như ông là không được đâu. Vợ con như vậy, con bảo vợ tác ý đi…
Phật tử
4: Con lại khác
nha. Con ngồi tĩnh, con không trả lời. Con thấy đọc bài hay bất cứ một cái gì
Phật không hề ra lời… (Không nghe rõ). Có cái con nói Thầy
nghe, bây giờ thì con gởi cái tên này lại cho Thầy.
Trưởng
lão: Rồi con!
Thầy sẽ ghi rồi Thầy gởi cho con.
Phật tử
4: Dạ! Rồi con
xuống dưới, con gởi tiền lại cho cô Út để cúng dường. Tại vì, con cũng xin phép
và tại vì con còn có đi về Trại Cùi nữa. Con còn đi mấy cái Trại Cùi nữa.
Trưởng
lão: Rồi! Con
hãy lo làm công việc đó cho xong. Rồi!
Phật tử
4: Cái đợt sau
này con lên con. Tại vì bây giờ con cảm, con không muốn có nói chuyện, con
không muốn nói chuyện gì hết. Xong rồi sau đó con về. Có dịp, xin chào, hẹn gặp
lại mấy anh chị nhiều. Con tới đây, con kết duyên với em trai, với chú. Thôi cô
đi nha! Con chào Thầy! Con còn đi hai Trại Cùi nữa!
Trưởng
lão: Rồi rồi!
Con về con lo công việc đi con.
Phật tử
Kim Quang: Có hỏi
gì Thầy không? Hỏi tiếp đi.
Trưởng
lão: Thôi bây
giờ tụi con luôn nhớ như vậy mấy con, từ từ mình khắc phục, mình làm được cho đời
mấy con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét