80- PHÒNG HỘ NHÌN CHỖ TÂM BẤT ĐỘNG
(00:01) Trưởng
lão: Bây giờ,
giờ này mà cũng ngủ rồi. Bây giờ thấy cô này ngồi mà gục xuống như vậy. Trời đất
ơi, đừng thấy người ta, người ta gục thì kệ người ta. Mình bảo: “Con mắt
quay vô, ai tu lo người ta, mình tu mình còn lo cho mình. Tại sao mình nhìn người
ta? Người ta làm gì kệ họ”. Hoặc là thấy người ta gục thì “Thôi,
mình làm phước, mình chạy qua, kêu cô ta đừng ngủ như vậy, tội”. Đừng có khởi
tội, thương gì hết. Không có thương ghét ai nữa hết, ở đây thương mình đây nè.
Tu sinh: Dạ
Trưởng
lão: Bỏ đi, đừng
có ngó ai hết. Nhiều khi con mắt nó ngó qua thất người khác, bảo nó: “Quay
vô, ở đây ngó cái thân này nè. Ngó cái chỗ tâm bất động này, chứ đừng có ngó ai
hết”. Tối ngày, con nghe bên kia người ta nói cái gì đó, người ta nói chuyện
thì mặc người ta. Hai người họ xúm nhau nói chuyện, “Trời đất ơi, mấy
người này phá độc cư rồi”. Người ta phá độc cư kệ người ta, riêng mình,
mình giữ, mình đừng có phá thì thôi. Vì vậy, mình thấy người ta làm sai, thì
mình đừng nhìn ngó người ta. Mà mình phải nhìn lại mình rồi mình xét mình tu
như thế nào. “Tôi thấy tôi sợ quá vậy, thôi tôi đóng cửa lại, tôi lấy
màn tôi treo lại”. Mình để cho nó trống vậy đó, đặng kêu nó quay vô. Chứ
mình ngăn màn này kia, con mắt nó không thấy, chứ mai mốt là nó thấy à.
Tu sinh: Dạ.
(1:26) Trưởng
lão: Nó không phải vậy, mà để trống như thế này, khi mà con mắt nó nhìn
ra thì “Quay vô, ở đây nhìn cái tâm bất động”.
Tu sinh: Dạ.
Trưởng
lão: Còn cái lỗ
tai mình nó nghe ra ngoài, ai nói gì lùm xùm đó, “Cái lỗ tai quay vô,
nghe cái tâm bất động”. Tối ngày con tu, bởi vì sáu căn có mắt, tai, mũi,
miệng, thân, ý. Cái ý nó khởi niệm thì con đã kêu nó bất động rồi chứ gì.
Tu sinh: Dạ.
Trưởng
lão: Thì con mắt
nó khởi niệm thì con phải kêu nó bất động chứ sao. Mà cái lỗ tai khởi niệm cũng
kêu bất động chứ gì. Mà kiến cắn dưới chân, thì cảm thọ cũng là kêu nó bất động
chứ sao.
Tu sinh: Dạ.
Trưởng
lão: Tất cả tối
ngày mà lo tu như vậy đó, Thầy nói trong một tuần lễ chứng đạo, bởi vì tâm bất
động thực sự mà con. Mà bất động là cái chỗ chứng đạo của Phật mà, chứ đâu phải
khó. Tại mình bị động nên mình cứ theo sáu căn của mình phóng ra, phóng vô,
phóng tới, phóng lui, nên mình tu hoài không được gì hết. Thầy nói dạy hết sức
mà rồi ai cũng phóng dật hết. Cái tội phóng dật này là tội nặng.
Bởi vậy cho
mấy con tu cái pháp như vậy là cái pháp rốt ráo để cứu mình thoát khỏi sanh,
già, bệnh, chết. Mà mấy con không có nỗ lực tu, mấy con dễ dãi lắm. Thầy nói bữa
nay sống mai chết, mấy con không chừng đâu. Nhân quả! Coi vậy cái thân chúng ta
nó vô thường lắm mấy con. Chừng nào mà mình làm chủ được nó rồi, mình tu xong rồi
thì mình biết làm chủ được nó rồi, mình bảo cái tâm “Quay vô, một giờ đồng
hồ bất động” thì nó im lặng một giờ đồng hồ bất động. Bảo nó: “Một
ngày một đêm bất động” là nó một ngày, một đêm bất động. Thì đó là cái
tâm con nó nghe lời rồi. Con ngồi bất cứ cái tư thế nào, bảo: “Thân này
ngồi nha, an ổn nha, không có đau nhức, không có tê chỗ nào”, mà nó nghe,
nó không có đau nhức, không tê đó là con làm chủ nó rồi.
Tu sinh: Dạ.
(3:17) Trưởng
lão: Vậy là cái thân con muốn chết là nó chết, bởi vì con sai nó được.
Còn bây giờ con bảo nó ngồi không có được đau tê nhức, mà một hơi thì nó đau tê
nhức, thì cái này con chưa làm chủ nó được. Nó rõ ràng, nó cụ thể cho cái lực ý
thức của mình, nó làm chủ được thì nó mới làm chủ sanh, già, bênh, chết chứ.
Các con hiểu chưa? Còn bây giờ mình tu chưa được, thì mình phải ở trong tâm bất
động. Mà ở chỗ tâm bất động nó mới có lực bất động, nhờ cái lực đó mà mình làm
chủ nó. Thế mà mấy con cứ để nó tâm động hoài. Một ngày, Thầy thấy nó động
không biết mấy chục lần, một ngàn lần chứ đừng nói một lần ăn thua gì. Có phải
không?
Cho nên nỗ lực
giữ gìn, chứ không khéo vô thường nó đến. Mấy con cũng không phải là còn trẻ lắm
đâu. Nó một cơn bệnh mà nó đến với mấy con, nó ngặt nghèo là mấy con chịu chết
thôi chứ không có cách nào sống. Cho nên phải cảnh giác, phải xem sự sống từng
phút giây, giờ phút của mình rất quý. Cái gì, chuyện gì ở trong gia đình của
mình, mình sắp xếp được, bỏ xuống hết, để cho các con mình còn trẻ, nó làm. Còn
mấy con đi tu rồi, cái chuyện gì mấy con bỏ xuống hết, bây giờ chỉ còn có quyết
định là phải tu tập giải thoát. Tu từng giờ, từng phút, luôn giữ trong tâm bất
động chặt chẽ, không bao giờ để một kẽ hở, thì Thầy bảo các con không lo. Còn
giờ mấy con tu chơi chơi đó, tâm cứ đi vô, đi ra, phóng tới, phóng lui thì ôi
thôi, nó đi dạo.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét