78- TU HÀNH PHẢI GAN DẠ, BỀN CHÍ
Trưởng
lão: Thầy thấy cần
phải ý thức được là giải thoát rồi.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Ý thức được
mình sống chỗ nào. Bây giờ cái cái thân đau nhức mình biết, biết các pháp là vô
thường, thọ là vô thường, có gì mà phải sợ, mặc mày. Tao chỉ biết cái tâm bất động
tao thôi, tao đâu có cần gì mày.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Cho mày đau đi.
Phật tử: Chỉ cần cái tâm bất động là đã được.
Trưởng
lão: Thầy nói nó sẽ
chạy mất.
Phật tử: Dạ.
(26:06) Trưởng
lão: Bởi vậy gan dạ một chút. Bởi vì Đức Phật nói ý chí, bền chí, gan dạ
thì con đường của Đạo Phật sẽ chứng.
Phật tử: Dạ, dạ.
Trưởng
lão: Cái người mà đau
không sợ nè, ác pháp tác động không được thì cái người đó là giải thoát rồi chứ
sao.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Còn hở chút đau
sợ chết.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Chết rồi mình
lý luận nữa. Chết lấy gì tu, bởi còn làm nó lo sợ thêm.
Phật tử: Con thấy người ta là sợ chết dữ lắm.
Vậy mà chính ra cái đó nó còn khổ hơn là cái chết thực sự nữa.
Trưởng
lão: Thật sự đúng.
Phật tử: Chết thật sự là nó mau chóng, lẹ
làng. Nó cũng khổ vậy mà nó mau chóng lẹ làng, nó chấm dứt.
Trưởng
lão: Ừ, cứ sợ chết.
Phật tử: Còn mà cứ sợ chết, nó còn khổ gấp mấy
lần.
Trưởng
lão: Nó cứ kéo dài
hoài cái thời gian để mà cứ sợ hãi.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Cho nên Đức Phật
dạy cho mình biết cách, thì mình sẽ nhiếp phục được khiếp đảm và sợ hãi.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Không biết cách
thì khiếp đảm sợ hãi nhiếp phục mình.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Mà thường thường
là khiếp đảm sợ hãi nhiếp phục người ta hết.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Hở ra chút gì
cũng sợ, đó là chính cái đau khổ.
Phật tử: Nhưng mà con muốn bạch Thầy khi mà
những cái gì giác ngộ mà mất là giống như ngọn lửa không có bay lên, không có
bay xuống, không có qua trái, không có qua phải gì hết. Nó tàn lụi tại chỗ, là
như vậy đó là theo Thầy nghĩ làm sao?
(27:31) Trưởng
lão: À, nó tại chỗ chứ nó không có đi đâu hết. Nó không có đi qua, đi lại,
bên đây, lên xuống gì hết. Hoàn toàn ở tâm bất động. Nó không phải riêng của
mình, do thân tâm của mình mà biết bất động, bất động cả vũ trụ chứ không phải
của mình .
Phật tử: Nhưng mà cái vị đó thoát được cái
thế giới hữu vi. Nhưng mà theo Thầy cái thế giới của vô vi thì thế nào ?
Trưởng
lão: À, cái vô vi,
cái vô vi là còn bị chấp vào cái tưởng nó vô vi. Còn chúng ta không kẹt trong
tưởng thì chúng ta không có vô vi. Mà ở chỗ Niết Bàn. Con bây giờ con chấp cái
tâm bất động của con là con bị vô vi.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Còn con không
chấp, mà con sống ở trong đó thôi. Cái chỗ này mà là quan trọng đó. Bởi vì Thầy
dạy mấy con về cứ tu đi. Chứ Thầy biết mấy con sẽ, sẽ bị dính mắc ở chỗ mà vô
vi của cái tâm bất động. Bởi vì nó ở trong đó nó vô vi mà.
Phật tử: Nhưng mà cái phần đó Thầy chưa dạy?
(28:35) Trưởng
lão: Chưa. Tu này chưa tới, mà dạy sao được. Thầy biết tu cái này được rồi.
Dạy tới, dạy mấy con rối reng à.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Nói chung là
cái tâm của con người kỳ lắm con. Nó muốn tu cái cao, chứ nó không muốn tu cái
thấp. Vừa dạy cái pháp này ra cái bắt đầu ôm pháp này, bỏ pháp kia. Tu chưa thuần
mà nó lo nó bỏ à.
Phật tử: Dạ. Cái tâm phàm phu tục tĩu nó muốn
lúc nào nó cũng là kêu bằng một là ông Quan, hai là trung tâm của vũ trụ.
Trưởng
lão: Con nói đúng.
Đúng là Thầy dạy phải lần lượt mà Thầy thấy bây giờ, nếu mà mình không dạy hết,
thì lỡ mình ra đi rồi. Còn những cái pháp mình chưa nói đến.
Phật tử: Dạ. Con biết để cũng có người sẽ đạt
được rồi, mọi chỗ đó tu.
Trưởng
lão: Mà nếu mà nói
ra thì trong khi mình đang hướng dẫn huynh đệ thì họ tham, họ ôm cái pháp lớn họ
tu.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Mà trong khi
cái sống của họ là cái sống quá tầm thường mà tu cái pháp quá cao thượng thì
không được.
Phật tử: Dạ, đúng rồi Thầy.
Trưởng
lão: Mà sống cái cao
thượng thì mới tu cái pháp cao thượng chứ. Mà đưa cái pháp cao thượng. Cái pháp
mà sắp sửa chứng đạo với một cái người tâm phàm phu, cái này làm sao được.
Phật tử: Dạ, nó không thể, nó không thể nào
nó thực hiện được.
Trưởng
lão: Không thực hiện
được. Thầy hiểu biết hết con. Bởi vậy cho nên khi mà tu tập. Tất cả những cái
điều kiện mà học, hiểu thì như con, con có học hiểu, con có nghiên cứu. Con có
đi đây, đi đó, có thông suốt. Nhưng mà coi chừng cái thông suốt đó thuộc về kiến
giải, nó cũng làm cho con động tâm.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Cho nên bỏ xuống
hết, bỏ xuống hết. Bây giờ lo cứu mình, chứ không thể mà ngồi đây mà nghiên cứu
tìm hiểu nữa, thì nó chẳng đi tới đâu hết.
Phật tử: Dạ, con tính tới đây dừng lại, lo
hành nhiều.
Trưởng
lão: Lo hành con. Tu
thì phải lo hành. Chứ sự thật ra gặp con, thì con nói những cái điều trong kinh
sách qua cái hiểu của con, Thầy biết có kiến giải.
Phật tử: Dạ.
(30:35) Trưởng
lão: Có hiểu biết, nhưng mà hiểu biết nó không phải theo từ thấp đến cao.
Mà nó theo cái chỗ này, nó góp chỗ này một mớ chỗ kia mớ. Thành ra mình chưa có
biết cái cơ bản. Phải tu gì trước, tu gì sau.
Phật tử: Dạ, họ không biết cái đường lối đi
vô, đi ra. Không biết lối vô, lối ra.
Trưởng
lão: Nói thì nó có,
nhưng mà nó không có thứ tự được.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Nói thì con nói
có chứ không phải không. Không phải không biết, nhưng mà biết nó không thứ tự.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Nghĩa là cái
pháp đầu tiên phải tu cái gì rồi tới cái pháp cao. Thì trong khi đó, thay vì
nói cái pháp cao rồi mới nói cái pháp thấp. Nói cái pháp thấp rồi nói pháp cao.
Con nói nó không có theo thứ tự được.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Tại vì mình
huân theo. Chứ không phải là mình tu, mình tu qua kinh nghiệm tu ấy thì Thầy biết.
À, bây giờ tu cái pháp nào trước, pháp nào sau Thầy biết. Cho nên nói cái pháp
nào, tới pháp nào, pháp nào, pháp nào.
Phật tử: Dạ, dạ.
Trưởng
lão: Nó rõ ràng.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Cho nên trong
cái sự tu tập, tu tập ráng tu mấy con.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Phải ráng tu,
chứ không khéo cái thời gian nó qua rồi uổng.
Phật tử: Dạ, nó đi mau quá. Còn con thật ra
con cũng có cái duyên tu. Con đến cái Chùa này bốn, năm lần rồi chớ không phải
một lần.
(31:48) Trưởng
lão: Có duyên quyết tâm đó.
Phật tử: Nhưng mà cũng còn mù mờ quá, cũng
khổ.
Trưởng
lão: Bởi vì Thầy rất
lo cho quý Thầy. Bởi vì sao?
Phật tử: Cái lúc trước ấy thì khỏe, lúc này
đau ốm hoài Thầy.
Trưởng
lão: Đó cái cơ thể
nó già thì nó suy yếu.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Mà suy yếu thì
bệnh nó đổ ra.
Phật tử: Thành ra, đúng ra.
Trưởng
lão: Già bệnh mà.
Phật tử: Nếu con không bệnh thì con ở đây,
chứ con chưa có đi, bị bệnh hoài, mỗi lần đi tốn hao quá.
Trưởng
lão: Ừ, thôi được rồi
con, cứ mình lo rồi giữ gìn. Giữ nhất là cái tâm mình bất động trước cái nhân
quả, trước cái hoàn cảnh nào cũng vậy. Con hoàn toàn phát huy.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Vô thường,
không có gì mà phải bận tâm.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Tới đâu thì có
nhân quả, thì Thầy giúp đỡ tới đó.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Không có gì mà
phải lo.
Phật tử: Vô vi cũng đừng thắc mắc.
(32:50) Trưởng
lão: Nói nó đừng thắc mắc gì nữa hết. Mình cứ giữ cái tâm mình bất động. Gọt
rửa cái tâm mình càng sạch chừng nào tốt chừng nấy.
Phật tử: Nhưng mà có cái…
Trưởng
lão: Đương nhiên chỗ
nào có sự sống là chỗ đó có khổ đau à.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Nhưng mà có khổ
đau mà không khổ đau con.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Như Thầy có
thân tức là chỗ đạo Phật ra đời thì vì con người. Vì có con người tức là vì con
người mới có cái môi trường sống. Còn cái chỗ mà không có Sinh, Già, Bệnh, Chết
thì cái chỗ đó là thần gì? Cái chỗ đó không có ai hết thì làm sao mà…
Phật tử: Nhưng mà lúc đầu con cũng ngại,
không biết mình theo Thầy, có nên cho Phật tử họ biết vậy không? Chớ nhiều khi
Phật tử mà, họ biết như vậy họ ngán, họ không tu. Cuối cùng là không còn gì hết.
Trưởng
lão: Bởi vì mới chỉ
cho họ thấy đạo Phật ra đời là vì cái sự sống, cái môi trường sống, con người sống,
con vật sống, từ cái chỗ mà không có chỗ sống.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Mà tu mà đi đến
chỗ chết như vậy tu làm gì. Sao mà tu. Nói như vậy để không Phật tử nó nghe nó
sợ quá, nó không dám tu nữa.
Phật tử: Nó không dám tu nữa cái đó là một,
cái thứ hai nữa là giống cũng như là của ông nọ đó thì cái đó là: Vô khổ,
vô tập, vô diệt, vô đạo để khỏi làm người.
Trưởng lão: Làm gì mà cõi người mà nói là không
được.
Phật tử: Nói như vậy là nói tầm bậy rồi.
Trưởng
lão: Sai đó con, nói
ở trong cái tưởng. Cõi của ông hả? Bây giờ đó mình ngồi lại mình suy ngẫm thì
mình thấy cái mình nuôi dục để mình về cõi đó mình ở sao? Dục thế gian đây mà dẹp
không hết, ở đó mà về tham cái cõi cực lạc.
Phật tử: Dạ, chứ ngay cả Đức Phật hồi còn
Thái tử thì chỗ đấy là Cực lạc rồi còn cái gì nữa, mà ông từ bỏ hết. Thầy còn dạy
gì con thêm nữa không?
Trưởng
lão: Thầy dạy con chỉ
cần xả tâm vậy thôi.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Sống đúng cái
thân bệnh trước tất cả mọi cái nghiệp tác động đến con, thì con dùng pháp trí
mà sống. Bấy nhiêu đủ rồi.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Rồi tới chừng
nào mà nó tới, tới cái trạng thái mà ngồi tự nhiên nó bất động, yên lặng thì sẽ
dạy tới. Rồi mà ngồi mà hỡ chút mà có niệm này, niệm kia lăng xăng thì thôi. Xả
đi! Con hiểu không?
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Cơ bản không
làm, thì làm cái gì ở đây, rồi vậy.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Rồi đi về con!
Phật tử: Dạ. Con cảm ơn Thầy.
Trưởng
lão: Cứ để đấy đi
con, để đấy.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét